Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 52: Thôi Viện xin giúp đỡ




Nhà họ Thôi.

Nhìn thấy Thôi Viện mặt mũi bầm dập, Thôi Hoành Chí lập tức nổi giận, muốn chạy ra ngoài tìm nhà họ Lý tính sổ, lại bị Thôi Viện ôm lấy: “Em trai, em đừng đi!”

“Chị, chị đã bị đánh thế này rồi, em có thể không đi sao?”

“Việc này là do chị không đúng. Đám người kia muốn tới nhà xưởng tìm lãnh đạo, định khiến anh rể em mất việc, chỉ vì quá giận nên anh rể em mới xuống tay hơi nặng.”

Thôi Hoành Chí kinh hãi: “Thế này chị còn bảo là xuống tay hơi nặng?”

Thôi Viện khóc thút thít không ngừng: “Hiện giờ từ già tới trẻ trong nhà họ Lý đều đang khuyên anh rể em ly hôn chị, nếu bây giờ em lại đến đòi công bằng, chắc chắn anh rể sẽ ly hôn. Em trai, chị không muốn ly hôn, việc này không trách anh rể em được. Thật đó, chị vẫn ổn, mấy vết thương này nhìn có vè nặng thôi, thật ra không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Chị, chị đã đau như vậy rồi, còn nói không nghiêm trọng? Lời này chị tin được sao?”

“Chị… Chị có đau đâu. Không…” Chị ta đang định nói không đau, đột nhiên cơn đau lại truyền đến, Thôi Viện chỉ có thể xấu hổ sửa miệng: “Cũng chỉ hơi đau chút thôi, nghỉ ngơi hai hôm là tốt rồi.”

Thấy Thôi Hoành Chí lộ vẻ không tin, chị ta chỉ có thể nghiêm túc nói: “Tóm lại, em không được đi!”

Thôi Hoành Chí buồn bực: “Vậy chị định làm thế nào bây giờ?”

Thôi Viện hít hít mũi: “Nếu em thật lòng muốn giúp chị, thì cho chị vay chút tiền, để chị giải quyết cho xong việc này đi. Chỉ cần những người đó không tới gây sự nữa, anh rể em hết giận sẽ không vấn đề gì nữa.”

“Cần bao nhiêu?”

“Chị đã nói chuyện với những người đó, bọn họ nói… Nói… Mỗi người một trăm, tổng cộng ba trăm.”

“Ba trăm!” Mẹ Thôi lập tức đứng bật dậy: “Sao bọn họ không đi ăn cướp đi!”

Thôi Viện khóc lóc nói: “Mẹ, ba trăm thì ba trăm đi. Chỉ cần bọn họ chịu dừng tay, chúng ta đưa tiền là được. Mẹ, không thể để bọn họ tiếp tục gây sự, nếu không nhà họ Lý thật sự sẽ ép con phải ly hôn. Mẹ! Ly hôn rồi con biết sống thế nào?”

Mẹ Thôi nhíu mày: “Ba trăm đồng không ít, nhưng không phải nhà họ Lý không có. Bọn họ nói thế nào?”

Thôi Viện càng cúi đầu thấp hơn, ấp úng một lúc lâu, mẹ Thôi mới nghe hiểu ý của chị ta. Nhà họ Lý không muốn bỏ ra một phân tiền nào, bọn họ muốn nhà họ Thôi bỏ ra toàn bộ!

Tưởng bở!

“Dựa vào đâu? Con làm ra việc này tất cả đều vì nhà bọn họ. Nếu thành công, bọn họ chiếm được lợi ích, bây giờ chuyện không thành, bọn họ lại ép con phải gánh hậu quả một mình? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!”

……

Ngoài phòng khách cãi cọ ồn ào, ở phòng trong, Cố Nam Thư ngồi dựa lưng vào thành giường, bóc vỏ trai cây bỏ vào miệng, chậm rãi thưởng thức, nghe tiếng cãi cọ bên ngoài, thi thoảng nhíu mày.

Bây giờ, cuối cùng cô đã biết câu nói “Không ngồi tù không đại biểu không bị phạt” của em trai mình có ý gì rồi.

Từ trước tới nay cô và Thôi Viện luôn đối đầu nhau, nhưng hôm nay Thôi Viện gặp nạn, cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn cảm thấy Thôi Viện rất đáng thương. Tuy rằng chuyện này do Thôi Viện gây ra, chị ta làm sai trước, nhưng hành động của nhà họ Lý cũng khiến lòng người rét lạnh quá rồi.

Có điều, cô không hề áy náy, người đẩy Thôi Viện vào hoàn cảnh ấy đâu phải cô, càng không phải em trai cô, cô áy này cái gì? Đâu phải chị em cô bảo đám người kia tới nhà họ Lý gây sự, cũng không phải chị em cô bảo nhà họ Lý đối xử với Thôi Viện như vậy, liên quan gì tới chị em cô?

Không áy náy, nhưng Cố Nam Thư vẫn thở dài một tiếng. Cô nhét múi quýt vào miệng, nếu là cô, nhà họ Lý dám làm như vậy, con Cả nhà họ Lý còn ra tay đánh người, chắc chắn cô sẽ ly hôn. Thôi Viện lại không nghĩ như cô, còn không cho Thôi Hoành Chí tới dằn mặt nhà họ Lý, nhường nhịn như vậy, nhà họ Lý sẽ chỉ được một tấc lại muốn lấn một thước.

Nhưng cô sẽ không ra ngoài khuyên bảo, đây là lựa chọn của Thôi Viện, quan hệ giữa cô và Thôi Viện nằm ở đó, cô tốt bụng ra ngoài, khả năng trong mắt Thôi Viện sẽ thành bỏ đá xuống giếng, cô cần gì phải ra đó rước bực vào người? Cô cũng không rộng lượng như vậy.

Ăn hết quả quýt, Cố Nam Thư ném vỏ quýt vào sọt rác, kéo chăn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không quan tâm nhà họ Thôi bàn bạc thế nào ngoài phòng khách, chỉ cần không liên lụy tới cô là được.

Còn chuyện nhà họ Thôi không có tiền, có tới tìm cô hỏi tiền hay không sao? Chậc, Thôi Viện vừa mới được thả ra vài ngày, vẫn đang là lúc nhà họ Thôi đuối lý, bọn họ sẽ không mặt dày mở miệng. Cho dù bọn họ không biết xấu hổ, bọn họ cũng phải nghĩ trước xem, làm vậy có chọc giận Cố Nam Sóc hay không, có khiến em trai cô lôi lại chuyện cũ hay không. Vết xe đổ vẫn còn ngay trước mắt, hiện giờ nhà họ Thôi đều sợ công an rồi, dư âm của chuyện này còn chưa tiêu tan, bọn họ sẽ không dám.

Còn chuyện nhà họ Thôi lấy tiền cho Thôi Viện sẽ tổn hại lợi ích của cô sao? Nếu số tiền không nhiều lắm, cha mẹ Thôi thích cho thì cho. Cô chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào tiền của cha mẹ chồng, cho rằng số tiền đó cũng là của mình. Tiền của bọn họ, bọn họ thích dùng thế nào thì dùng! Còn bảo Thôi Hoành Chí cho tiền sao? Hừ! Chưa cần cô ra mặt, mẹ Thôi đã là người đầu tiên không đồng ý rồi.

Tính tình mẹ Thôi thế nào, cô hiểu rõ! Đối với bà ta mà nói không ai quan trọng bằng con trai bảo bối và đứa cháu trai chưa ra đời của bà ta. Nếu không tổn hai lợi ích của con trai, tất nhiên con gái làm gì cũng được. Nhưng, một khi có xung đột với lợi ích của con trai, con gái thì tính là gì?

Năm đó chính vì điểm ấy, cha mẹ cô mới băn khoăn, không đồng ý ngay hôn sự này. Cô vẫn nhớ khi đó cha mẹ cô nói: “Nhà bọn họ không tôn trọng con gái, con gái còn như thế, chẳng phải con dâu càng kém hơn sao? Hơn nữa, sau khi hai đứa kết hôn sẽ phải sinh con, nếu sinh ra con gái thì phải làm sao?”

Nhưng mà trên đời này làm gì có người hoàn hảo, cuối cùng vì tình cảm giữa cô và Thôi Hoành Chí, thấy Thôi Hoành Chí đối xử tốt với cô về mọi mặt, chịu vứt bỏ thể diện nhân nhượng cô, cha mẹ quan sát hai năm mới đồng ý.

Nghĩ tới chuyện này, Cố Nam Thư liếc mắt nhìn về phía bụng mình, sắc mặt hoảng hốt.

Đến tận bây giờ, ngay cả cô cũng không biết, hôn sự này là đúng hay là sai?

Mấy năm qua, đúng là Thôi Hoành Chí đối xử với cô không tệ, chỉ là……

Thôi! Cố Nam Thư trở mình, vứt bỏ suy nghĩ phức tạp trong đầu, dần dần tiến vào mộng đẹp.