Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 51: Thôi Viện bị đánh




Cửa tiệm may nhà họ Lý.

“Anh Lưu, anh còn nói nhảm với bọn họ làm gì? Bọn họ là một đám rùa đen rút đầu! Nếu bọn họ thật lòng muốn giải quyết vấn đề, sẽ không đợi ba bốn hôm vẫn không có hành động nào! Chúng ta trực tiếp xông vào đi! Không phải nhà bọn họ mở tiệm may quần áo sao? Có vải dệt có quần áo may sẵn, tùy tiện lấy vài thứ để bồi thường cũng đủ rồi!”

Lời này vừa nói ra, lập tức có người trong cửa hàng đáp lời.

“Các anh không được xông vào! Nếu các anh… Các anh dám xông vào, dám lấy đồ, chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi đã hỏi qua rồi, xông vào nhà dân cướp bóc là phạm pháp!”

Người vừa đưa ra đề nghị sửng sốt, nhìn về phía anh Lưu.

Anh Lưu chậc một tiếng: “Chúng ta không vào, cứ đứng ngoài này chờ! Bọn họ ở trong tiệm, chúng ta chờ ngoài cửa tiệm! Bọn họ về nhà, chúng ta đi theo chờ ngoài cửa nhà. Dù sao trước cửa hàng với trước cửa nhà bọn họ đều là đường phố, đều của nhà nước, anh thích đứng thì đứng, ai thích đi thì đi, chúng ta làm vậy không phạm pháp. Ngày nào bọn họ còn chưa cho chúng ta câu trả lời, ngày đó chúng ta vẫn đi theo bọn họ. Một tháng không trả lời, chúng ta đi theo một tháng! Không được nữa thì chúng ta tới xưởng dệt, tôi biết thằng con cả nhà bọn họ đang làm việc ở đó, còn là cán bộ nhỏ đấy!”

Đám đàn ông kia vây quanh tiệm may nhà họ Lý, thanh thế to lớn.

Một người trong số đó nói: “Được, chúng em nghe anh Lưu! Bọn họ phải cho chúng ta một lời giải thích. Việc này không thể nhẹ nhàng buông tha như vậy. Bây giờ hàng xóm bên chỗ nhà em đều đã biết chị gái em từng bị bắt vào đồn công an rồi. Đang yên đang lành nhà em bị hủy hoại hết thanh danh, tất cả đều là lỗi của nhà bọn họ!”

Trong niên đại này, mọi người không phân biệt ngồi tù với bị tạm giam, thậm chí rất nhiều người cho rằng, bị công an bắt đi hỏi chuyện chẳng khác nào người từng làm chuyện xấu.

Nhà họ Lý thò đầu ra đáp: “Thanh danh nhà các cậu không còn, thanh danh nhà họ Lý chúng tôi dễ nghe chắc?”

“Đó là do nhà bà tự làm tự chịu.”

Chỉ một câu thôi đã chặn họng người nhà họ Lý rồi.

Bà Lý trừng mắt lườm Thôi Viện một cái: “Các cậu muốn câu trả lời đúng không? Việc này là do Thôi Viện làm, không liên quan gì tới chúng tôi! Tôi giao cô ta cho các cậu, tùy các cậu xử trí!”

Nói xong, bà ta định đẩy Thôi Viện ra ngoài. Tất nhiên là Thôi Viện không chịu rồi, chị ta liều mạng bám vào khung cửa không buông tay.

Đám người anh Lưu kia cũng không dễ đuổi như vậy, bọn họ lập tức bác bỏ đề nghị ấy của bà ta.

“Lừa gạt ai chứ? Ai không biết Thôi Viện là con dâu nhà bà! Vì sao cô ta lại đối phó với ông chủ Cố? Còn không phải vì chuyện làm ăn của tiệm may nhà bà sao? Bây giờ xảy ra chuyện bà lại nói không liên quan tới nhà bà, bà nghĩ chúng tôi là kẻ ngu à?”

“Đúng! Muốn đẩy người khác ra chịu tội thay cho xong chuyện sao? tưởng bở! Tôi nói cho nhà bà biết, không cần đợi tới một tháng, chúng tôi không có nhiều thời gian dây dưa với nhà bà như vậy. Cùng lắm là hai ngày, chúng tôi cho nhà bà thêm hai ngày. Sắp đến tết rồi, ai còn kiên nhẫn chờ đợi? Nếu như hai ngày sau nhà bà chưa cho chúng tôi câu trả lời vừa lòng, chúng tôi sẽ đi tìm lãnh đạo xưởng dệt nói chuyện! Xem bọn họ có cần công nhân viên lòng dạ hiểm độc, làm trái pháp luật như vậy hay không!”

Trong tiệm may, ông Lý với vợ mình đều luống cuống.

Bọn họ có ba đứa con trai, chỉ có con trai Cả là có tiền đồ nhất, không thể để người ngoài chơi xấu khiến con trai cả mất việc được. Con trai Cả nhà họ Lý cũng biết rõ điều này, anh ta lập tức nổi giận, túm lấy Thôi Viện, đánh cho vài cái, rồi đẩy chị ta xuống đất.

“Đều do con đàn bà thối mày chọc họa! Mày còn khóc! Mày không biết xấu hổ à mà còn khóc! Nếu không phải vì mày, nhà chúng ta biến thành như bây giờ không? Bây giờ ngày nào ở nhà tao cũng phải nghe hàng xóm xì xào bàn tán, trong xưởng thì bị đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ.” Càng nói càng giận, con Cả nhà họ Lý không nhịn được lại tay đ.ấ.m chân đá thêm một trận.

Trong nhà, tiếng kêu rên cầu xin tha thứ của Thôi Viện vang lên không dứt.

Cuối cùng bà Lý sợ xảy ra án mạng, kéo con trai lại: “Chuyện đã đến nước này rồi, con đánh nó có ích lợi gì. Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết đám người bên ngoài thế nào. Cho dù bọn họ không đi tìm lãnh đạo của con, cứ đứng chặn cửa như vậy, nhà chúng ta còn làm ăn buôn bán thế nào? Còn sinh sống thế nào?”

Con dâu thứ hai nhà họ Lý nói: “Chuyện này dễ mà, đừng thấy bọn họ làm ầm ỹ như vậy mà lo lắng, thật ra bọn họ cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi.”

Sắc mặt bà Lý sa sầm xuống: “Bọn họ như vậy còn không biết sẽ đòi hỏi tham lam tới mức nào đâu, tiền này mày đưa à?”

Con dâu thứ hai liếc mắt nhìn Thôi Viện: “Việc này do chị dâu làm ra, tất nhiên là chị dâu đưa rồi.”

Bà Lý liếc mắt lườm cô ta một cái: “Trong tay nó thì có mấy đồng tiền.”

“Chuyện này chưa chắc đâu. Chị dâu có thể bỏ tiền ra thuê người khác làm việc giúp chị ấy, chắc chắn cất giấu không ít tiền riêng. Cho dù không đủ, không phải vẫn còn nhà họ Thôi sao?”

Tròng mắt bà Lý chuyển động: “Được! Cứ làm như vậy đi! Để nó tự mình giải quyết! Nếu như nói không giải quyết được, thì đừng bước vào cửa nhà họ Lý chúng ta. Nhà họ Lý chúng ta đen đủi mới cưới phải đứa con dâu phá của như vậy! Con trai tao tuấn tú lịch sự, còn là cán bộ nhỏ, bây giờ điều kiện gia đình mọi thứ đều tốt, muốn cười người thế nào chẳng được!”

“Thằng Cả, trước đây con muốn giúp nó ra tù, vì sợ nó ngồi tù thật, sẽ không tốt cho Đại Bảo và Tiểu Bảo. Hai đứa nhỏ không thể có mẹ là tội phạm lao động cải tạo. Tao nghe người ta nói, cha mẹ từng phạm tội, con trai con gái không được vào bộ đội, không được làm cán bộ. Nếu không phải vì tiền đồ của hai đứa cháu trai, tao quan tâm nó có ngồi tù hay không làm gì. Bây giờ nó ra ngoài rồi, nhà họ Lý chúng ta không nợ nó. Hai đứa mau chóng ly hôn đi!”

Sắc mặt Thôi Viện chuyển sang hoảng loạn: “Không! Con không ly hôn! Mẹ, mẹ đừng ép anh ấy ly hôn con! Con đi tìm nhà mẹ đẻ, để con nghĩ cách, nhất định con sẽ xử lý tốt chuyện này. Đừng ly hôn…”