Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 50: Chắc chắn không phải Thôi Viện




Đồn Công An.

Khi Cố Nam Sóc bước vào phòng tạm giam, Thôi Viện đang nằm co rúm trong một góc tường.

Công an chưa hề làm gì chị ta, ngoài thẩm vấn vài câu, chưa từng tra tấn, chưa từng đe dọa, càng chưa từng sử dụng bạo lực. Nhưng bị nhốt trong phòng tạm giam âm u ẩm ướt, vừa chật chội vừa đầy áp lực này, ngây người trong hoàn cảnh ấy hai ngày, còn có cây đao “Sắp phải ngồi tù” treo trên đỉnh đầu, gánh nặng tâm lý của Thôi Viện rất nặng, sắc mặt không tốt lắm. Vừa nhìn thấy Cố Nam Sóc, Thôi viện đã xông tới, bị cửa sắt ngăn cản chị ta vẫn thò tay ra ngoài định giữ Cố Nam Sóc lại.

“Cứu tôi với! Cố Nam Sóc! Nhất định cậu phải cứu tôi! Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi xin lỗi cậu, tôi quỳ xuống xin lỗi cậu được không? Tôi không muốn ngồi tù! Cậu đi nói với công an, để bọn họ thả tôi ra đi! Chỉ cần cậu chịu buông tha cho tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi ngồi tù rồi, hai đứa con trai của tôi phải làm sao bây giờ? Cố Nam Sóc, tôi cầu xin cậu đấy, cậu tha cho tôi lần này được không?”

Chị ta còn chưa nói xong nước mắt đã rơi lã chã, sợ hãi khóc rống lên.

“Tôi có thể tha cho chị!”

Thôi Viện vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó lại nghe thấy Cố Nam Sóc nói tiếp: “Nhưng không phải vì chị, mà vì chị gái tôi.”

Thôi Viện gật đầu như giã tỏi: “Tôi biết! Tôi bảo đảm sau này sẽ chung sống hòa bình với chị gái cậu. Không, sau này cô ấy chính là tổ tông của tôi. Cô ấy bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không bao giờ đi hướng tây!”

Cố Nam Sóc xoay người nói chuyện với công an vài câu, cửa sát mở ra, Thôi Viện được thả. Nhìn thấy cha mẹ và em trai đứng chờ bên ngoài đồn công an, Thôi Viện lập tức nhào qua đó, gào khóc.

Nhìn người nhà họ Thôi đi xa, Cố Nam Sóc đứng sững sờ tại chỗ, lâm vào trầm tư.

Cố ý tới phong tạm giam gặp Thôi Viện, không phải vì Cố Nam Sóc muốn thưởng thức cảm xúc suy sụp của đối phương, hắn không có sở thích quái lạ đó. Hắn chỉ muốn biết khả năng chịu đựng áp lực của Thôi Viện mà thôi. Kết quả rất rõ ràng.

Năng lực chịu đựng áp lực tâm lý chỉ có vậy, sao chị ta có thể lặng yên không tiếng động lên kế hoạch suốt vài tháng, làm ra được chuyện khiến Cố Nam Thư “Khó sinh mà chết” nhỉ?

Hơn nữa, thủ đoạn hủy hoại danh tiếng của Dĩ Nam thấp kém như vậy, muốn thiết kế hại c.h.ế.t người khác, chị ta thật sự có thể làm được chặt chẽ không bị người ta phát hiện ra sao?

Phải biết rằng, nhìn tuyến thời gian trong nguyên tác, Cố Nam Thư còn c.h.ế.t trước hắn. Cho dù người nhà họ Thôi bao che, phát hiện ra nhưng không lên tiếng, vậy còn hắn thì sao?

Mặc dù trong sách hắn không thức tỉnh trí nhớ đời khác, nhưng chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên không điều tra. Chị Hai mất, cho dù sự thật thế nào, hắn cũng sẽ điều tra tìm hiểu một phen.

Bởi vậy, Cố Nam Sóc càng chắc chắn, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Cố Nam Thư trong nguyên tác không liên quan tới Thôi Viện. Ngoài chị ta ra, còn ai nữa? Thật sự là ngoài ý muốn sao? Trong niên đại điều kiện khám chữa bệnh không đủ tiên tiến này, phụ nữ sinh con vốn dĩ là chuyện hung hiểm, có thể là vì thai vị bất ổn, hoặc là nguyên nhân khác, cũng không phải không có khả năng.

Cố Nam Sóc hít sâu một hơi bây giờ cũng chỉ có thể đốc thúc chị gái đi khám thai thường xuyên hơn, một khi phát hiện ra tình huống khác thường, lập tức xử lý, đợi đến khi sinh sản thì lên thành phố lớn, tìm bệnh viện tốt.

********

Dĩ Nam.

Chuyện Thôi Viện hạ màn, Cố Nam Sóc cũng đã thuê được người. Nhân viên mới tên là Đường Hiểu Yến, mười tám tuổi, văn hóa không cao, nhưng cũng học xong tiểu học, biết viết biết tính toán, tính cách hoạt bát, tuy rằng không biết kỹ xảo bán hàng, ăn nói cũng chưa khéo lắm, nhưng không hề luống cuống, có gan đối đáp với khách hàng, khiếu thẩm mỹ cũng ổn, luôn có thể đưa ra một vài kiến nghị, đặc biệt là làm việc nhanh nhẹn, chăm chỉ.

Sau khi có cô ấy, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng hơn không ít. Hắn có thêm nhiều thời gian làm những chuyện khác, ví dụ như vẽ, ví dụ như đọc sách.

“Họ Lý kia, cô đi ra đây cho tôi! Đừng tưởng rằng trốn trong phòng không lộ mặt là không có chuyện gì! Chính vì bị cô xúi giục vợ tôi mới dám đi đối phó với ông chủ Cố. Trước đây cô đã nói rõ, sau khi làm xong việc sẽ cho mỗi người chúng tôi năm mươi đồng! Nhưng cô không hề nói việc này là phạm pháp, sẽ bị công an bắt! Đang yên đang lành vợ tôi bị nhốt hai ngày, nhà cô lại nói không bồi thường, năm mươi đồng trước đó nói sẽ đưa, một phân cũng không thấy…”

Tiếng la hét ầm ỹ vang lên, dù sao Đường Hiểu Yến vẫn còn trẻ, thích xem náo nhiệt. Cô đứng gần cửa duỗi cổ ra xem, thi thoảng lại báo cáo với Cố Nam Sóc.”

“Ông chủ, chồng của ba ngươi gây rối kia lại tới rồi.”

Mấy ngày gần đây chuyện này thường xuyên xảy ra, không có gì hiếm lạ, Cố Nam Sóc không hề để ý.

Đường Hiểu Yến lại nói: “A! Còn mang theo rất nhiều người! Một hai ba…… Tổng cộng sáu bảy người!”

Bút trong tay Cố Nam Sóc dừng lại, xem ra, mấy ngày qua những người kia náo loạn không có kết quả đã hao hết kiên nhẫn rồi, hôm nay khó mà xử lý êm đẹp được.