Bởi vì tư tưởng của người đương thời gần như vẫn chưa thoát ra được gông cùm phong kiến, đứa trẻ theo họ cha là thuộc về phụ tộc. bởi vậy Lưu Ái Hoa há miệng nửa ngày cũng không thể phản bác nổi, trong lòng bà ấy không nhịn được thầm mắng Lâm Thục Tuệ quá biết đẻ.
Thấy hàng xóm không cách nào phản bác, Cố Nam Sóc cũng không nói lời nào. Mẹ Lâm tự cho rằng đã bắt được yếu điểm, đã chiếm thế thượng phong, lập tức được voi đòi tiên: “Cháu trai, cháu cũng đừng nói khó nghe như vậy, cái gì trộm với không trộm? Thục Tuệ là vợ của Nam Vọng, Nam Vọng chết rồi, con bé là góa phụ, tiền an ủi không phải nên đưa cho Thục Tuệ sao? Thục Tuệ lấy đi thì có vấn đề gì?”
Cố Nam Sóc chỉ vào chồng tiền kia: “Chỗ này không phải chỉ có năm trăm tệ, còn có tiền tiết kiệm bao năm qua cha cháu cực khổ ki cóp! Sao hả? Bố chồng chết tiền cũng là của con dâu, chứ không phải của con trai con gái sao? Vậy còn nói không phải trộm?”
Thấy Mẹ Lâm vẫn muốn giảo biện, Cố Nam Sóc xua tay: “Nếu cháu đã đồng ý không báo cảnh sát, cháu sẽ giữ lời. Trộm hay không, không cần nói nữa. Chúng ta nói tới tiền an ủi đi, cha mẹ cháu là người phúc hậu, bây giờ bọn họ mất rồi, cháu cũng sẽ không làm trái với lời dạy của bọn họ, nhà họ Cố chúng cháu không chiếm lợi của nhà dì. Dì nói đúng, tiền an ủi của anh trai cháu, chị dâu có phần.”
Lời này khiến người nhà họ Lâm lập tức vui mừng ra mặt, ai ngờ câu tiếp theo của Cố Nam Sóc lại dội cho bọn họ một gáo nước lạnh: “Nhưng cha cháu và ba đứa cháu trai cũng có phần, dựa theo luật thừa kế của quốc gia, anh trai cháu không lập di chúc, vợ, cha mẹ, con, đều được hưởng quyền thừa kế ngang nhau. Tài sản anh trai cháu để lại, sẽ chia đều cho bọn họ. Nói cách khác, năm trăm đồng tiền an ủi này, mỗi người nhận được một trăm.
Mẹ Lâm không vui: “Một trăm! Một phần năm? Cậu đuổi cổ ăn mày à? Luật thừa kế gì? Ai biết có phải cậu tự biên tự diễn hay không? Tôi chưa từng nghe nói tới.”
Cố Nam Sóc vươn tay lấy một quyển Luật dân sự ra vỗ lên bàn, lật tới trang về luật thừa kế đưa cho bọn họ: “Giấy trắng mực đen viết rõ, con gái và hai đứa con trai nhà dì đều từng đi học, đều biết chữ.”
Ba anh em Lâm Thục Tuệ vươn đầu nhìn rõ điều khoản trong sách, xem xong sắc mặt đều sa sầm xuống.
Mẹ Lâm hỏi: “Trong sách viết thế nào?”
Lâm Thục Tuệ mím chặt môi, không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận: “Cậu ta nói không sai.”
Mẹ Lâm sửng sốt, không cam lòng tám trăm đồng cứ như vậy biến thành một trăm đồng. Đột nhiên hai mắt bà ta lóe lên: “Nếu nói như cậu, vậy thì chúng ta phải tính toán lại cẩn thận. Nam Vọng là liền trường, tiền lương và tiền trợ cấp mỗi tháng không tới một trăm cũng phải có tám chín mươi đồng. Cậu ta tham gia quân ngũ mười mấy năm, sao có thể không có tài sản nào khác? Những thứ khác thì thế nào?”
Bà ta nhìn thẳng vào số tiền trong tay Cố Nam Huyền: “Tiền tiết kiệm của cha cậu còn không phải đều do Nam Vọng đưa hay sao? Số tiền này cũng phải tính vào.”
Mặt Cố Nam Sóc không đổi sắc, trả lời rõ ràng từng vấn đề.
“Ba năm trước đây anh trai cháu mới lên chức liền trường, đãi ngộ trước đó không được tốt như vậy. Nhưng cho dù tiền lương của anh ấy bao nhiêu, mỗi tháng đều phân chia giống nhau, đều chia làm bốn phần. Một phần anh ấy giữ lại để chi tiêu hàng ngày, một phần gửi về nhà chi tiêu cho vợ con, một phần hiếu kính cha mẹ, một phần còn lại cho chị dâu làm tiền tiêu vặt. Nếu dì muốn tính phần anh ấy hiếu kính cha mẹ, vậy có phải số tiền mỗi tháng anh ấy cho chị dâu làm tiền tiêu vặt cũng nên tính vào hay không?”
Lời này khiến mẹ Lâm sửng sốt.
Người dân thôn Dương Liễu vây xem cũng hát đệm theo: “Tiền tiêu vặt mỗi tháng của con gái bà tận hai mươi đồng đó! Một năm chính là hai trăm bốn mươi đồng! Cô ta gả vào nhà họ Cố mười hai năm, vậy chẳng phải là hơn hai ngàn sao? Không phải bà muốn tính à? Vậy thì chúng ta cùng nhau cẩn thận tính toán!”
Mọi người tôi một câu anh một câu, chèn ép mẹ Lâm á khẩu không trả lời được.
Mẹ Lâm tức sắp hộc máu: “Tính cái gì mà tính! Đã nói là cho Thục Tuệ tiêu vặt rồi, con bé đã tiêu hết lấy đâu ra tiền nữa?”
Mọi người cười: “Chỉ cho phép con gái bà tiêu, không cho phép người nhà họ Cố tiêu à?”