Mẹ Thôi quỳ gối xuống đất: “Viện Viện, coi như mẹ cầu xin con! Mẹ cầu xin con có được không?”
“Không được!”
“Mẹ sắp c.h.ế.t rồi! Trước khi c.h.ế.t mẹ chỉ có một tâm nguyện như vậy, con cũng không đồng ý sao? Con muốn mẹ c.h.ế.t không nhắm mắt à?”
“Mẹ mang lời này về nói với Thôi Hoành Chí đi. Nói trước khi c.h.ế.t mẹ chỉ có một tâm nguyện, muốn nhìn thấy Thôi Hoành Chí tỉnh táo lại. Nếu không mẹ sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt, để xem Thôi Hoành Chí có để ý không? Nếu nó còn không thèm để ý mẹ c.h.ế.t có nhắm mắt hay không, vì sao con phải để ý?”
Mẹ Thôi cứng họng: “Mày… Mày! Sao mày lại nhẫn tâm như vậy.”
“Chuyện đó phải hỏi mẹ rồi! Đều do mẹ sinh ra, Thôi Hoành Chí có thể tàn nhẫn, tất nhiên con cũng có thể!”
Mẹ Thôi đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Thôi Viện: “Mày phải đồng ý. Nếu mày không đồng ý, tao sẽ tới đài truyền hình, tao đã hỏi qua rồi, chuyện này có chuyên mục riêng, sẽ có người quan tâm. Hơn nữa, tao là mẹ mày, mày là con gái tao, mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng tao. Mấy năm nay, mày chưa từng cho tao một đồng tiền phụng dưỡng nào.”
“Con là con gái mẹ, Thôi Hoành Chí còn là con trai mẹ đó! Sao mẹ không đòi nó tiền phụng dưỡng?”
“Người ta nói với tao, tiền phụng dưỡng phải suy xét dựa trên năng lực của con cái. Hoành Chí không có năng lực này!”
Thôi Viện cười rộ lên: “Xem ra vì Thôi Hoành Chí, mẹ còn làm được rất nhiều việc, hỏi thăm được không ít. Mẹ nói Thôi Hoành Chí không có năng lực, vậy mẹ nhìn xem!”
Thôi Viện vươn tay kéo mẹ Thôi qua, ép bà ta phải xem kỹ căn nhà này: “Mẹ nhìn xem cuộc sống của con thế nào? Mẹ cảm thấy con có năng lực sao? Mẹ nhìn tay con đi!”
Hai tay cô ta đầy vết chai sạn, còn vài vết sẹo rất sâu.
“Con không học hành tử tế, cũng không hiểu kỹ thật, mẹ cho rằng con có thể tìm được công việc tốt sao? Chưa nói tới đôi tay này, nói về sức khỏe thôi, mẹ cho rằng con còn khỏe mạnh hơn mẹ à? Tiền lương mỗi tháng của con, đủ nuôi sống bản thân đã không tệ rồi.”
“Nhưng… Mày vẫn còn nhà họ Lý!”
“Nhà họ Lý? Con với Lý Đại đã ly hôn bao nhiêu năm rồi? Trên đời này, nào có chuyện đã ly hôn, còn bắt anh ta phụng dưỡng mẹ vợ và em vợ cũ?”
Mẹ Thôi chưa từ bỏ ý định: “Nhà họ Lý sẽ không, nhưng không phải mày vẫn còn hai đứa con trai trong nhà họ Lý sao?”
“Cũng không có đạo lý cháu ngoại trai phải phụng dưỡng cậu!”
Nói tới đây, Thôi Viện lại nổi giận. Khi ly hôn, mẹ Thôi từng xúi giục chị ta, hai đứa nhỏ, chị ta phải nhận nuôi một đứa, nếu để nhà họ Lý nuôi, sẽ không thân với chị ta, sau này chị ta già rồi, lấy ai chăm nom?
Chị ta nghe lời khuyên, nếu không phải nhà họ Lý c.h.ế.t sống giữ lại, việc này đã quyết định như vậy.
May mà không thành công, nếu không chẳng phải đã hủy hoại con trai chị ta rồi sao?
Đi theo chị ta sao có thể sống tốt? Chị ta có thể cho con trai thứ gì? Ở lại nhà họ Lý thì khác. Tuy rằng chuyện làm ăn của nhà họ Lý không tốt lắm, Lý Đại cũng đã nghỉ việc, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn chị ta. Tuy rằng con người Lý Đại chẳng ra gì, lại rất quan tâm tới con trai. Chị ta từng lén lút tới thăm vài lần, biết cuộc sống của hai đứa con trai rất tốt, coi như cũng yên tâm.
Chị ta không nói dối mẹ Thôi, vì mấy năm bị Lý Đại bạo hành, sau đó lại mệt c.h.ế.t mệt sống vì mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí, bây giờ sức khỏe của chị ta đã không được như trước. Chỉ có một điều chị ta không nói thật với mẹ thôi. Tuy tiền lương mỗi tháng của chị ta không nhiều, nhưng ngoài nuôi sống bản thân ra, cần kiệm vẫn có thể tích cóp được một chút. Nhưng chị ta không thể động vào số tiền này.
Chị ta thà sống ở một nơi chật hẹp như vậy, mặc lại quần áo rách rưới đã mặc nhiều năm, mùa hè mua một cây kem cũng luyến tiếc, chỉ cần tiết kiệm được tiền. Tiết kiệm tích cóp cho con trai mình.
Lý Đại đã lấy vợ khác, mặc dù bây giờ, người mẹ kế kia chưa sinh con, vẫn đối xử với con trai chị ta rất tốt. Nhưng ai biết sau này thế nào? Chị ta phải chuẩn bị cho con trai đường lui.
Thôi Viện lạnh lùng nhìn mẹ Thôi: “Con không biết hai người nghĩ thế nào, Thôi Hoành Chí không thể sinh con nữa thật, nhưng trước đó không phải không có con. Có con ruột không tìm, lại sinh ý nghĩ vớ vẩn tìm cháu ngoại trai dưỡng lão, mẹ cảm thấy như vậy được sao?”
Mẹ Thôi sửng sốt, hoảng hốt nhớ lại. Đúng vậy! Thôi Hoành Chí còn một đứa con. Dương Tiểu Muội sinh cho nó một cô con gái. Bởi vì là con gái, nên bà ấy không để trong lòng, mấy năm qua mới quên mất sự tồn tại của đối phương.
Bà ta phải qua huyện bên cạnh, phải dẫn Thôi Hoành Chí đi tìm Dương Tiểu Muội! Không quan tâm thái độ của Dương Tiểu Muội thế nào, phải nhận lại con gái cho Thôi Hoành Chí. Có con gái ở bên, dù bà ta c.h.ế.t đi, Thôi Hoành Chí vẫn có nơi dựa vào!