Bên ngoài đồn công an.
Nguyên Ứng khoác thêm cho Cố Kiều một chiếc áo khoác, đỡ Cố Kiều lên xe,
Hai người vừa về đến nhà, Cố Kiều mới nằm lên giường, Nguyên Viện đã chạy vào ôm chặt lấy cô ta: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi. Con lo cho mẹ quá! Sao bọn họ có thể như vậy, không bằng không chứng lại bắt người lung tung! Chúng ta đi khiếu nại bọn họ!”
Cố Kiều há miệng thở dốc, không biết nên giải thích thế nào. Không có chứng cứ chắc chắn là Nguyên Ứng lừa gạt Nguyên Viện.
Cảnh sát không có chứng cứ, sao có thể bắt cô ta về đồn, còn giam giữ bốn mươi tám tiếng.
Nhưng cũng may bọn họ thiếu chứng cứ mấu chốt, không đủ định tội cô ta, bởi vậy, chỉ có thể để cô ta nộp tiền bảo lãnh, thả ra.
Nhưng sợ là, không lâu nữa bọn họ sẽ lấy được chứng cứ mấu chốt. Đã làm thì chắc chắc có dấu vết để lại, không thể không để lại bất cứ thứ gì. Trước kia có hệ thống, tất nhiên là dễ nói rồi, nhưng bây giờ…
Cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vụ án Cố Minh Cảnh bắt cóc là thế nào.
Cố Minh Cảnh hận cô ta thấu xương, nhưng cha mẹ nuôi của Cố Minh Cảnh đều là phần tử trí thức, rất chú trọng dạy dỗ Cố Minh Cảnh, bọn họ nuôi dạy Cố Minh Cảnh rất khác, phân rõ trắng đen thiện ác, hiểu thị phi.
Dù hận không thể ăn thịt uống m.á.u cô ta, vẫn giữ vững điểm mấu chốt, luôn trả thù cô ta trong phạm vi pháp luật cho phép, không ngừng bới lông tìm vết, nhưng sẽ không lấy tính mạng cô ta, càng không ảnh hưởng tới trẻ con.
Nhưng cô ta không chịu được, không chịu được Cố Minh Cảnh khiêu khích hết lần này tới lần khác. Đặc biệt thủ đoạn của cậu ta không ngoan độc, tuy rằng ác ý với cô ta lớn, lại cố gắng khắc chế, dường như không muốn bị ác ý che mờ mắt, đi vào con đường lầm lỗi.
Lúc đó, tuy rằng cấp bậc hệ thống của cô ta không thấp, nhưng hiệu quả phản phệ không phải nghịch thiên. Trong tình huống này, phản phệ Cố Minh Cảnh gặp phải không lớn lắm, cũng không cách nào đánh cậu ta không ngóc đầu lên được. Cho nên, cô ta muốn chủ động xuất kích.
Cô ta lợi dụng kỹ năng và đạo cụ cảu hệ thống, lừa Cố Minh Cảnh, chế tạo vụ án bắt cóc. Vì tính chân thật, cô ta còn kéo cả con gái mình vào. Không phải cô ta không yêu con gái mình, ngược lại, cô ta rất yêu Viện Viện, làm như vậy, vì cô ta có chỗ dựa, cô ta có thể đảm bảo con gái mình sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Lúc đó Viện Viện mới tám tuổi, ra tay với một đứa trẻ, có thể khiến mọi người đồng tình hơn, có thể dẫn đường dư luận công kích Cố Minh Cảnh, khi phán xử hình phạt cũng sẽ nặng hơn.
Cô ta đã thành công, thành công đưa Cố Minh Cảnh vào tù, khiến sự nghiệp và mạng lưới quan hệ cậu ta gây dựng nhiều n ăm sụp đổ trong một đêm.
Cô ta cho rằng mình đã thắng lợi, ai ngờ vài năm sau, vụ án bị lật lại…
Cố Kiều căng thẳng.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Mẹ có đang nghe con nói hay không?”
Giọng con gái vang bên tai, nhìn khuôn mặt non nớt của con bé. Cố Kiều áp xuống suy nghĩ bề bộn trong lòng, khẽ mỉm cười, duỗi tay xoa đầu con gái: “Mẹ không sao, mẹ đang nghe đây!”
Nguyên Viện ôm lấy cánh tay cô ta: “Mẹ! Mẹ phải giúp con!”
Cố Kiều sửng sốt: “Làm sao vậy?”
“Hừ! Còn không phải tại Nhậm Mạn kia sao. Trước đó rõ ràng người được trường học phái đi thi tham gia cuộc thi hý kịch tiếng Anh là con, bây giờ đột nhiên đổi sang cậu ta. Mấy hôm trước trong cuộc thi đàn dương cầm, cậu ta còn đạt giải nhất, con chỉ được giải nhì. Rõ ràng… Rõ ràng là giải nhất, trước kia đều là của con.”
Cố Kiều cứng họng. Nhậm Mạn có thiên phú cực cao, con gái cô ta không thể nào so sánh được. Cô ta có hệ thống trong tay, bỏ ra nhiều năm như vậy, mới miễn cưỡng đề cao được thiên phú nghệ thuật cho con gái, nhưng vẫn kém Nhậm Mạn một chút.
Mỗi lần thi đấu đàn dương cầm, cô ta đều bỏ thêm may mắn, con gái cô ta mới có thể lấy được giải nhất. Mà cuộc thi hý kịch tiếng Anh lần này, ban đầu vốn dĩ người được chọn là Nhậm Mạn, do cô ta dùng thẻ đạo cụ khiến Nhậm Mạn bị thương, mới khiến danh ngạch rơi xuống đầu con gái mình.
Bây giờ hệ thống không còn nữa, đạo cụ nó sản xuất ra cũng mất tác dụng, không bị thương đương nhiên danh ngạch vẫn thuộc về Nhậm Mạn rồi.
Nguyên Viện vô cùng ấm ức: “Mẹ! Mẹ giúp con được không? Cuộc thi lần này dùng toàn tiếng Anh để biểu diễn, còn là hình thức sân khấu nhạc kịch, nghe nói có rất nhiều nhà nghệ thuật nổi tiếng trong nước và quốc tế tham dự, con rất muốn đi. Mẹ, con không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của con gái, Cố Kiều nghiêng đầu trốn tránh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thấy cô ta như vậy, Nguyên Viện rất sốt ruột: “Mẹ! Mẹ giúp con một chút được không? Con biết mẹ thương con nhất. Từ trước đến nay không gì mẹ không làm được. Trước kia dù con có yêu cầu gì, mỗi lần chỉ cần nói với mẹ, mẹ đều có thể giúp con được như mong muốn. Mẹ, cầu xin mẹ đó!”
Cố Kiều há miệng, định hứa hẹn, lại không cách nào nói ra.
Ánh mắt Nguyên Ứng lóe lên, kéo Nguyên Viện lại: “Thôi nào! Con đã mười mấy tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Đừng lúc nào cũng quấn lấy mẹ con. Không thấy sắc mặt mẹ con không tốt sao? Mẹ con mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Chuyện của con, mẹ con luôn để ý nhất, mẹ con nhớ kỹ rồi, con ra ngoài trước đi, để mẹ nghỉ ngơi có được không?”
Nguyên Viện nhìn Nguyên Ứng, lại nhìn Cố Kiều: “Vâng ạ! Vậy mẹ phải nhớ rõ đấy nhé!”
Cố Kiều bất đắc dĩ cười khổ.
Đợi Nguyên Viện đi khỏi, Nguyên Ứng mới mở miệng: “Nguyên Viện bị chúng ta chiều hư rồi, quá ngây thơ, có một số việc không nên để con bé biết, anh chưa nói với nó.”
Cố Kiều gật đầu: “Anh làm rất đúng. Đừng nói cho con bé.”
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện Nguyên Viện nói đừng để trong lòng, trẻ con không hiểu chuyện thôi. Trên đời này nào có chuyện lúc nào cũng thuận lợi như ý, lớn lên con bé sẽ biết.”
Thấy Nguyên Ứng không định ở lại, giống như muốn ra ngoài, Cố Kiều mở miệng hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
Nguyên Ứng dừng chân: “Đúng là định ra ngoài một chuyến, trong nhà bây giờ lắm chuyện rối rắm quá, phải nghĩ cách mới được. Anh đi tìm bạn bè, xem có ai giúp được mình hay không.”
Cố Kiều há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừ, vất vả cho anh rồi.”
Cô ta nằm xuống, không lâu sau dường như đã tiến vào mộng đẹp. Đợi Nguyên Ứng đi khỏi, cô ta mới mở mắt ra.
Khoảng thời gian này Nguyên Ứng rất không thích hợp. Hình như bắt đầu từ ngày xảy ra chuyện, tuy rằng anh ta vẫn luôn chăm sóc Cố Kiều trước sau như một, nhưng Cố Kiều đã nghe ra được trong giọng nói của anh ta không còn dịu dàng như xưa. Anh ta đối tốt với Cố Kiều, giống như đang có lệ.
Mấy năm qua, cô ta từng trông thấy không ít cặp đôi bên ngoài tôn trọng nhau như khách, quay đầu lại ai chơi theo ý người nấy, cũng từng gặp không ít cặp đôi chỉ vì một chút lợi ích, vung tay đánh nhau như kẻ thù. Trước kia, cô ta luôn cảm thấy mình và Nguyên Ứng không giống vậy. Bọn họ là vợ chồng mẫu mực, sẽ không đi tới bước này. Bọn họ sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, vui vẻ đến khi đầu bạc răng long.
Nhưng bây giờ, cô là lại không chắc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất chuẩn, cho dù cô ta không có chứng cứ.
Cô ta xoay người xuống giường, thay bộ quần áo, đi theo ra ngoài.