Trong biệt thự.
Cố Kiều bừng tỉnh từ cơn mê, xuống giường vươn vai, nhìn về phía bản thân trong gương. Đã hơn ba mươi tuổi, đến tuổi lão hóa rồi, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp, làn da trắng nõn, giống như một đóa hoa, không bao giờ lụi tàn. Người ngoài đều tán thưởng, khen cô ta trẻ mãi không già, nói là trời cao ban tặng, chỉ có cô ta là biết, việc này không liên quan với trời cao, tất cả đều là công lao của hệ thống.
Sau khi rửa mặt chải đầu dưỡng ra đơn giản xong, cô ta xuống lầu. Bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng. Cố Kiều ngồi xuống, thuận miệng dò hỏi: “Ông chủ với cô chủ nhỏ đâu?”
“Ông chủ đi làm rồi, hôm nay cô chủ nhỏ được nghỉ, không phải đi học, nhưng mà nói là có hẹn với bạn, đã ra ngoài từ sáng sớm. Trước khi đi ông chủ còn cố ý dặn dò, đêm nay sẽ về sớm, ông ấy nói còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho bà chủ.
Nghe thấy bốn chữ niềm vui bất ngờ, hai mắt Cố Kiều híp lại, khóe miệng lộ ra ý cười sung sướng.
Tính ra thì, hôm nay chính là ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn tròn mười lăm năm. May mà Nguyên Ứng nhớ kỹ, chẳng những nhớ kỹ ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật cô ta, sinh nhật cha mẹ cô ta, thậm chí ngày quen biết cô ta, ngày chính thức xác định quan hệ… Mỗi ngày đặc biệt, anh ta đều ghi nhớ rõ ràng.
Cho nên, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, cô ta thường xuyên nhận được niềm vui bất ngờ.
“Tôi biết rồi. Chị lui xuống trước đi.”
Bảo mẫu lui ra ngoài, Cố Kiều tiện tay mở tivi lên, cầm sốt cà chua bôi lên bánh bao, vừa ăn một miếng, đã nghe thấy tiếng phóng viên thông báo tang lễ của nhà khoa học họ Nguyễn.
Thân phận của nhà khoa học này có thể nói là tuyệt mật. Khi còn sống, nhà nước không thể công bố công tích của ông ấy, vì bảo vệ đối phương. Sau khi chết, phóng viên mới liệt kê ra những cống hiến ông ấy đã làm vì quốc gia, những vinh dự ông ấy nhận được, để mọi người biết đến tên ông ấy, ông ấy nên được người đời ghi nhớ, nên hưởng thụ vinh quang đáng được hưởng.
Nguyễn Chính Huân?
Động tác ăn của Cố Kiều ngừng lại, sắc mặt trầm xuống hai phân. Hóa ra bây giờ ông ta mới chết.
Vì có quan hệ với nhà họ Nguyên, nên cô ta cũng biết đôi điều về Nguyễn Chính Huân. Biết ông ấy không đơn giản, nhưng không biết ông ấy lợi hại như vậy. Mọi người đều biết, mấy năm gần đây quốc gia càng ngày càng có chỗ đứng, có tiếng nói, có địa vị trên trường quốc tế, tất cả đều nhờ những món vũ khí có tính sát thương cao kia, gần như món nào cũng có sự tham gia của ông ấy, còn là nhân vật trung tâm.
Chẳng trách! Chẳng trách lại luôn được lãnh đạo bảo vệ chặt chẽ chu đáo như vậy.
Cố Kiều nheo mắt lại. Mười mấy năm trước, khi Nguyễn Thành Trạch chết, cô ta từng nghĩ tới chuyện nhổ cỏ tận gốc, làm một lần nhàn cả đời, trừ bỏ luôn cả Nguyễn Chính Huân. Mặt ngoài cái c.h.ế.t của Nguyễn Thành Trạch không liên quan tới cô ta, cũng không ai có thể tìm được bất kỳ chứng cứ nào, nhưng bọn họ từng có mâu thuẫn là sự thật.
Nguyễn Chính Huân có địa vị cao như vậy, nếu ông ấy muốn trả thủ, sẽ là uy h.i.ế.p lớn với cô ta. Huống hồ nhân vật như Nguyễn Chính Huân, chắc chắn vận may không thấp, nếu có thể thu được, xem như phát tài rồi.
Đáng tiếc bởi vì Nguyễn Chính Huân mang thân phận đặc biệt, cô ta không cách nào tiếp cận. Sau đó nghe được Nguyên Ứng nói bóng nói gió, được anh ta nhắc nhở, nói Nguyễn Chính Huân là nhân vật quan trọng của quốc gia, sợ tùy tiện tiếp xúc sẽ bị lãnh đạo chú ý, để lộ bản thân. Cố Kiều lưỡng lự mãi, cuối cùng không ra tay.
Sau đó vài ngày, cô ta lại nghe nói, vì không thừa nhận nổi tin dữ con trai độc nhất Nguyễn Thành Trạch tuổi xuân c.h.ế.t sớm, Nguyễn Chính Huân bi thương quá độ, nôn ra rất nhiều m.á.u tươi, cả người c.h.ế.t lặng, tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng sức khỏe lại suy yếu.
Khi đó cô ta mới chính thức quyết định từ bỏ. Một lão già sắp c.h.ế.t mà thôi, còn có thể gây nên sóng to gió lớn gì, không đáng để cô ta mạo hiểm.
Mấy năm gần đây, cô ta không để ý đến nữa, còn tưởng rằng ông ấy nhiều tuổi như vậy, sức khỏe yếu kém, đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Không ngờ mệnh ông ấy khá dài, vậy mà còn sống thêm được mười mấy năm.
Cố Kiều bĩu môi, tiếp tục ăn bánh mì trong tay, lại uống thêm một hớp sữa bò.
Sống lâu thì thế nào, không phải vẫn c.h.ế.t sao? Hơn nữa mấy năm nay còn bị bệnh tật quấn thân, cuộc sống không dễ chịu nhỉ? Sống như vậy có khổ hay không? Còn không bằng đã chết.
“Bà chủ, bên ngoài có một vị cảnh sát muốn gặp. Anh ta nói anh ta tới từ ngục giam Thanh Sơn.”
Ngục giam Thanh Sơn? Mí mắt Cố Kiều nhảy liên hồi: “Để anh ta vào.”
Người tới còn rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt: “Bà Nguyên.”
“Có việc gì không?”
“Không phải trước đây bà từng bảo chúng tôi chú ý tới Cố Minh Cảnh sao?”
Cố Kiều nhíu mày: “Tôi bảo các anh chú ý tới Cố Minh Cảnh khi n ào? Tuy rằng đối phương có ý định thương tổn tôi, nhưng cũng đã bị trừng phạt thích đáng, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi.”
Cảnh sát sửng sốt, lập tức sửa miệng: “Vâng! Là tôi nói nhầm. Dù sao cậu ta cũng là minh tinh lớn mọi người đều biết. Người như vậy phạm tội, bị bắt vào tù, chúng tôi khó tránh khỏi chú ý nhiều thêm vài phần.”
Cố Kiều rất vừa lòng với lý do thoái thác này: “Nói đi, mục đích cậu tới đây hôm nay là gì?”
“Cố Minh Cảnh đã chết.”
Cố Kiều sửng sốt: “Đã chết?”
“Đêm qua, có mấy phạm nhân ẩu đả trong ngục giam, Cố Minh Cảnh bị liên lụy, té ngã từ cầu thang xuống, bị thương ở đầu, trên đường đưa tới bệnh viện đã tắc thở.”
Nói xong, cảnh sát đưa qua mấy tấm ảnh chụp. Là ảnh chụp khi Cố Minh Cảnh xảy ra chuyện, và dáng vẻ khi chết.
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát: “Cậu tên gì”
“Tôi tên Vương Minh.”
Cố Kiều khẽ gật đầu: “Tôi nhớ rồi. Má Trương, đưa vị tiên sinh này ra ngoài.”
Vương Minh vội vàng xua tay: “Không cần, không cần! Tôi tự ra ngoài là được. Không quấy rầy bà Nguyên dùng bữa sáng nữa!”
Mất công chạy tới một chuyến từ xa như vậy, không nhận được hồi báo gì, Vương Minh không những không tỏ vẻ không vui, ngược lại còn cao hứng. Nếu bây giờ trực tiếp đưa quà tạ lễ cho anh ta, coi như đã trả xong công lao truyền lời của anh ta hôm nay. Bà Nguyên không đưa tạ lễ, chỉ hỏi tên họ, còn nói đã nhớ rõ. Đây mới là điểm quan trọng nhất.
Nếu như có thể bám vào nhà họ Nguyên, còn sợ không có tiền đồ như gấm sao?
Chút tính toán nhỏ này trong lòng anh ta, Cố Kiều biết rõ. Cô ta đi đến vị trí như hôm nay, người muốn nịnh bợ lấy lòng cô ta rất nhiều. Nhưng có thể nịnh bợ hay không, phải xem tâm trạng của cô ta thế nào. Cố Minh Cảnh c.h.ế.t thật sự khiến tâm trạng cô ta vui sướng, vậy thì cho Vương Minh chút ngon ngọt đã làm sao? Đối với cô ta, chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói.