Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 328: Hoàn chính văn (1)




Nghiên cứu hệ thống không phải hai ba ngày là có kết quả, đây là một công trình lớn, tốn rất nhiều thời gian, khả năng phải mất mấy năm, mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm.

Từ ngày gặp mặt hệ thống, đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, Cố Nam Sóc không tiếp tục hỏi thêm bất cứ điều gì về hệ thống. Dù sao hắn cũng không phải người của viện nghiên cứu, hạng mục này là hạng mục cơ mật cao nhất cả nước. hắn phải tuân thủ quy định.

Nhưng từ sau ngày đó, hắn cũng nhạy bén phát hiện ra, có một vài điểm khác xưa. Hình như chỉ cần là việc hắn muốn làm, dù là công hay tư, nếu cần được chính phủ phê duyệt, toàn bộ quá trình đều nhanh gọn trôi chảy. Cố Nam Sóc nhanh chóng hiểu ra, có lẽ là lãnh đạo khen thưởng vì hắn giúp đỡ bắt được hệ thống.

Khen thưởng này thật sự giúp Cố Nam Sóc tiết kiệm được không ít công sức, nhất là trong chuyện phim hoạt hình hắn đang chế tác.

Sau một năm rưỡi cố gắng vất vả của cả nhóm, tám tập phim hoạt hình đầu tiên đã hoàn thành. Dựa theo ý của Cố Nam Sóc, tất nhiên là lên sóng càng sơm càng tốt. Bởi vậy, Nguyễn Thành Trạch nhanh chóng tới tìm một đài truyền hình quốc gia.

Đây là đài truyền hình đầu tiên bọn họ lựa chọn, đối với phim hoạt hình, chiếu vào lúc sáu rưỡi chiều trên sóng truyền hình là thích hợp nhất. Nhưng muốn được chiếu trên đài truyền hình quốc gia, không phải dễ dàng như vậy.

Đa phần các bộ phim hoạt hình chiếu trên đài, đều do đài truyền hình hợp tác với các đoàn phim khác, hoặc là phim hoạt hình do các đoàn làm phim lớn chế tạo ra. Phim hoạt hình của bọn họ đa số là thuê nhân viên chuyên nghiệp bên ngoài về làm, còn là sản phẩm tư nhân, như vậy dẫn tới sản phẩm của bọn họ không có tính cạnh tranh, rất khó được chấp nhận.

Nguyễn Thành Trạch có mạng lưới quan hệ của mình, vốn dĩ định đàm phán theo quy trình bình thường, nếu không ổn mới tới tìm quan hệ nhờ vả thử xem. Hoặc là lui một bước, lựa chọn đài truyền hình địa phương tốt một chút cũng được.

Ai ngờ, Nguyễn Thành Trạch còn chưa gặp người phụ trách mảng chương trình thiếu nhi, đã được dẫn thẳng tới gặp lãnh đạo đài truyền hình, gần như chỉ đi ngang sân khấu, hỏi vài vấn đề, xem tài liệu qua loa, rồi lập tức ký hợp đồng. Giá cả trên hợp đồng còn vô cùng phúc hậu.

Nguyễn Thành Trạch thổn thức một lúc lâu, nói thẳng cái tên Cố Nam Sóc dùng tốt thật.

Trước khi phim hoạt hình chiếu, Cố Nam Sóc và người nhà quay về thôn Dương Liễu một chuyến, cả Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch cũng đi theo. Mười m ột tháng sáu là sinh nhật Liễu Như Ngọc, a, không, nói đúng hơn là sinh nhật của Nguyễn Tố Nga. Bọn họ quay về tế bái.

Hai năm trước, Cố Nam Sóc bỏ tiền sửa đường trong thôn, lần này trở về, nhìn con đường lầy lội trong quá khứ đã biến thành đường lớn trải xi măng, trong lòng cảm khái vạn phần.

Xe tải lớn chạy thẳng vào thôn, thu hút sự chú ý của thôn dân và đám nhỏ.

Lưu Ái Hoa vẫn nhiệt tình như cũ, hái một rổ rau quả tươi ngon mang tới cửa, còn cố ý chuẩn bị một bàn tiệc rượu, tẩy trần cho bọn họ.

“Các cháu nếm thử món này đi. Tôm hùm đất xào cay đó.” Lão Lưu liên tục gắp đồ ăn cho Cố Nam Sóc, câu nệ khách sáo hỏi Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch: “Không biết đồ ăn ở nông thôn chúng tôi, có hợp khẩu vị của hai người hay không?”

Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Thành Trạch đều lịch sự đáp lời: “Khá tốt. Cảm ơn!”

Cố Nam Sóc lại bất ngờ: “Tôm hùm đất xào cay?”

Vậy mà hắn có thể ăn được món tôm hùm đất xào cay ở thời đại này, mà hương vị còn chính tông như vậy!

Lưu Ái Hoa bưng món ăn cuối cùng từ phòng bếp lên, mở miệng nói: “Là Giai Giai dạy. Mấy năm nay con bé giúp đỡ nhà thím không ít. Con bé bảo mọi người nuôi thả tôm hùm đất ngoài ruộng, còn cho nhà thím công thức nấu ăn. Có điều cháu cũng biết đấy, nhà thím không ai am hiểu nấu ăn, còn không biết mở tiệm ăn thế nào. Giai Giai thấy thế còn nói, có thể bán cách làm cho khách sạn lớn trong huyện, mọi người chỉ phụ trách cung cấp nguyên liệu.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cách này cũng hay!”

“Không chỉ như vậy, mùa hè tôm hùm đất sinh sôi nẩy nở nhanh chóng, mùa đông lại không tốt. Giai Giai còn dạy mọi người làm lều ấm, trồng được một vài loại rau dưa trái cây mùa đông. Nhân khẩu nhà chú thím nhiều, đồng ruộng được phân chia không ít, sau này còn thuê thêm vài mẫu, rau dưa trồng ra đều cung cấp cho tiệm cơm lớn và khách sạn trên huyện, buôn bán không tệ lắm.”

Nói tới đây, Lưu Ái Hoa rất cảm khái: “Mọi người đều nói ở hiền gặp lành. Trước đây khi thím thu lưu Giai Giai, thật sự chỉ vì thấy con bé đáng thương. Chưa từng nghĩ sẽ được con bé báo đáp như vậy. Cháo nhìn nhà thím bây giờ xem, nhà hai tầng xây giống biệt thự trên thành phố đó. Còn có cả quạt điện, tivi… Nếu không có Giai Giai, sao nhà thím có được cuộc sống như vậy.”

“Là do thím tốt bụng.”

Lưu Ái Hoa lườm Lão Lưu chồng mình một cái: “Trước đây có người còn cảm thấy thím ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng, không nên mang Giai Giai về, vì thế còn cãi nhau với thím vài ngày đó.”

Bây giờ lão Lưu đã nếm được quả ngọt do Tống Giai mang đến, sao dám đắc tội với cô ấy, càng không dám đắc tội với Lưu Ái Hoa - người được Tống Giai coi trọng, chỉ có thể cười hì hì xin lỗi: “Là tôi không đúng, tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi sai rồi.”

Lưu Ái Hoa có chút đắc ý, nhưng cũng biết điểm dừng, chỉ nói một câu như vậy, rồi nhiệt tình mời đám người Cố Nam Sóc dùng bữa.