Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 327: Đấu trí với hệ thống (5)




Sau khi tĩnh dưỡng hai ngày, Cố Nam Sóc lại lần nữa tới viện nghiên cứu. Hắn nhìn thấy hình thể vụng về trên màn hình máy vi tính, giống nhân vật hoạt hình đen trắng chỉ lớn bằng bàn tay đang nhe răng trợn mắt.

Cố Nam Sóc sửng sốt hồi lúc lâu mới phản ứng lại: “Đây là hệ thống?”

Nguyễn Chính Huân trả lời: “Đúng! Sau khi chúng ta bắt được hệ thống, đã kết nối nó với máy tính này, hiện giờ hình ảnh màu trắng trước mắt chính là số liệu của hệ thống biến thành.”

Cố Nam Sóc cong môi: “Chậc, đáng yêu quá nhỉ.”

Hệ thống nhỏ xù lông: “Cố Nam Sóc, ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta! Rõ ràng là ta đã rất cẩn thận, rõ ràng ta đã thấy ngươi chưa từng liên lạc với viện nghiên cứu, chỉ liên lạc với nhà họ Nguyễn, cũng chỉ nói về việc nhà, về đồ ăn. Sao bọn họ lại biết ta đang ở trên người ngươi? Sao bọn họ lại chuẩn bị sẵn sàng, dùng tốc độ nhanh như vậy bắt được ta?”

Chỉ cần bọn họ chậm một chút thôi, chỉ cần chậm một chút thôi là nó có thể chạy thoát.

“Nói việc nhà đã nói hết những điều cần nói rồi, mấy câu về thức ăn đó, đều có tác dụng riêng.”

Hệ thống:……

Cố Nam Sóc vô cùng thấu hiểu cho đối phương, a, không là thấu hiểu cho hệ thống, bắt đầu giải thích: “Tao nói hàng tới rồi, chính là mày đã tới tìm tao, bây giờ đang ở trong tay tao. Tao bắt đầu gọi món ăn, bảo bọn họ chuẩn bị tốt nguyên liệu, chính là bảo bọn họ chuẩn bị tốt việc phải làm. Nói thêm chút đồ ăn chay, chính là mấy phương án và dụng cụ đề phòng.”

“Vậy mà các ngươi lại nói ám hiệu! Các ngươi quy định ám hiệu từ khi nào? Không thể là sau khi ta tới tìm ngươi, chỉ có thể là trước đó! Ngươi đã đoán ra được ta sẽ tới tìm ngươi???”

Cố Nam Sóc lắc đầu đầy vô tội: “Không biết! Nhưng có chuẩn bị vẫn hơn là không chuẩn bị gì. Ngay từ khi Cố Kiều c.h.ế.t đi, mày biến mất, chúng tao đã làm ra ám hiệu rồi. À, phải sửa đúng một điểm, không chỉ tao mà toàn bộ người trong viện nghiên cứu đều biết về ám hiệu. Dù mày không tới tìm tao, tới tìm bất kỳ người nào trong viện nghiên cứu, kết quả đều như nhau.”

Hệ thống phẫn nộ.

“Vậy câu cuối cùng ngươi nói, cái gì xương cái gì thịt đó, có phải cũng có ý khác hay không?”

“Đương nhiên rồi. Toàn xương không có thịt không dễ gặm, ý chỉ nếu trói định với ngươi, sẽ khó có thể bắt giữ. Nói bỏ xương đi, ý chỉ chúng ta không trói định, không trói định có lẽ có thể bắt giữ.”

Hệ thống chấn kinh.

“Sao ngươi biết chưa trói định có thể bắt giữ ta?”

“Trong bản hướng dẫn sử dụng và trong hiệp nghị đều nói thế!”

“Không thể nào! Trong bản hướng dẫn và hiệp nghị căn bản không có điều này.”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Đúng là không nhắc đến, chính vì không nhắc mới kỳ quái. Trong bản hướng dẫn sử dụng và bản hiệp nghị đều có vài quy tắc ghi rõ, sau khi trói định, hệ thống và ký chủ không thể phân tách. Lại chưa từng nhắc tới tình huống khi chưa trói định. Như vậy chứng tỏ có vấn đề. Sau khi nghiên cứu hết bản hướng dẫn sử dụng và hiệp nghị, tao đặc biệt chú ý tới điểm này, vì thế đã đưa ra suy đoán lớn mật.”

“Sau khi trói định, hệ thống và ký chủ không có cách nào phân tách, nhìn như có lợi cho ký chủ, giống như hạn chế đối với hệ thống. Nhưng nói là hạn chế, cũng có thể là bảo vệ. Điều kiện này vừa là bảo vệ ký chủ, vừa là bảo vệ hệ thống không bị thế giới hiện tại bắt giữ, như vậy, nếu chưa trói định thì sao?”

Hệ thống tức giận nghiến răng. Quá thông minh! Người này thật sự quá thông minh!

“Cố Nam Sóc! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Tao biết chứ! Nhưng mà mày không g.i.ế.c được tao!”

Hắn chỉ chỉ vào máy tính, lại chỉ vào căn phòng thí nghiệm.

“Mày không phát hiện ra máy tình này, và phòng thí nghiệm này có gì khác thường sao? Sau khi mày cho tao bản hiệp nghị và bản hướng dẫn sử dụng, tao đã rời khỏi nhà, sau khi xác định đã ra khỏi phạm vi không chế của mày, chị Hai và em gái tao đã vào tìm kiếm tài liệu, đưa đến viện nghiên cứu. Chiếc máy tính này và phòng thí nghiệm này, đều được cải tạo lại vì mày.”

“A a a a… Cố Nam Sóc!”

Hệ thống sắp điên rồi! Máy tính và phòng thí nghiệm này cực kỳ đặc biệt, sử dụng trình tự mã hóa và tài liệu đặc biệt, gần như đã chặt đứt khả năng chạy trốn của nó.

“Cố Nam Sóc! Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Cố Nam Sóc chống cằm nhìn nó nổi giận: “Tao thích nhất dáng vẻ hận c.h.ế.t tao, rồi lại không làm gì được tao của mày đấy! Tiếp tục nhảy nhót đi, rõ ràng là hận không thể xé xác tao ra, lại không có cách nào cả, chỉ có thể buồn bực, phẫn nộ, tức giận. Nhìn thấy mày không vui, tao thấy rất thoải mái.”

Hệ thống:…… Hộc m.á.u thăng thiên!