Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 323: Đấu trí với hệ thống (1)




Cố Nam Sóc choáng váng một giây, sau đó nghiêng người ngủ tiếp, không hề có ý định để ý đến hệ thống.

Hệ thống:……

“Chẳng lẽ ký chủ không muốn…”

Nó vừa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói ẩn chứa tức giận của Cố Nam Sóc: “Câm miệng! Đừng ồn ào nữa! Có để người ta ngủ hay không? Tao không quan tâm mày có chuyện gì, để mai rồi nói! Bị đánh thức giữa chừng tính khí tao không tốt lắm đâu, mày muốn trải nghiệm à?”

Hệ thống:……

Cho nên? Người này ngủ hồ đồ rồi à? Rốt cuộc hắn có nghe thấy lời mình nói hay không? Rốt cuộc hắn có biết mình là hệ thống, chính là hệ thống không gì không làm được hay không???

Thấy Cố Nam Sóc nhắm mắt, lại lần nữa phát ra tiếng hít thở đều đều. Hệ thống ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không lên tiếng nữa. Hai giờ đêm, chính là lúc loài người ngủ say nhất, đầu óc đối phương không rõ ràng lắm, hắn còn nói bị gọi dậy tính tình sẽ không tốt, thật sự không thích hợp để đàm phán.

Nghĩ một lúc lâu, hệ thống quyết định kiên nhẫn chờ tới khi trời sáng.

Cố Nam Sóc vừa mở mắt ra, hệ thống đã bắt đầu lải nhải.

Lúc hắn đánh răng cũng lải nhải, lúc rửa mặt cũng lải nhải, ăn cơm cũng lải nhải, làm việc cũng lải nhải, đi đên đâu lải nhải đến đó.

“Ký chủ, ngài không hy vọng có được dung nhan ngút trời, trí thông minh hơn người sao?”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Bây giờ tao chưa đủ đẹp trai à? Hay là chỉ số thông minh chưa đủ cao?”

Hệ thống:……

“Ta có thể giúp ngài phát triển Nam Lân trở thành nhãn hiệu đứng đầu cả nước, giúp ngài trở thành nhà giàu số một trong nước, thậm chí giàu nhất toàn thế giới.”

Cố Nam Sóc: “Cảm ơn! Tao thấy điểm này không cần mày, tao vẫn tự làm được.”

Hệ thống:……

“Dựa vào ngài, phải mất bao nhiêu năm? Mười năm, hai mươi năm, hay là ba mươi năm?”

Cố Nam Sóc: “Nhà giàu số một thôi mà, mày cho rằng tao phải bỏ ra ba mươi năm sao?”

Hệ thống:……

“Ký chủ đừng quá tự tin. Quá tự tin tương đương với tự phụ, không phải chuyện tốt.”

Cố Nam Sóc: “Ngại quá, tao tự tin như vậy đấy. Con người nếu ngay cả bản thân cũng không tin tưởng, còn nói gì đến thành công?”

Hệ thống:……

“Được rồi! Ký chủ, ta thừa nhận ngài có năng lực, có bản lĩnh, có thiên phú kinh doanh hơn người. Nhưng có tiền không đại biểu có tất cả. Ngài còn nhớ nhà họ Tần không? Dù ngài có làm tốt đến mấy, chỉ cần người có quyền dùng chút thủ đoạn, là có thể khiến ngài lâm vào khốn cảnh rồi. mà ta, chẳng những có thể mang tới tài phú cho ngài, còn có thể khiến ngài có được quyền thế ngập trời. Thậm chí làm người có chức có quyền không thể không tới nịnh bợ ngài, lấy lòng ngài. Ngài không bao giờ phải lo lắng bọn họ sẽ ra tay với mình vì lợi ích…”

Cố Nam Sóc: “Mày chính là cái hệ thống kia của Cố Kiều nhỉ?”

Hệ thống sửng sốt, vài giây sau mới trả lời: “Đúng thế.”

“Trước khi lựa chọn ký chủ hệ thống chúng mày đều không thu thập tin tức, tìm hiểu về ký chủ sao? Cho dù không thu thập, tao với Cố Kiều liên lụy với nhau nhiều như vậy, cũng coi như từng gián tiếp chạm mặt mày rồi, tình huống của tao thế nào, chắc mày rất rõ mới đúng chứ?”

Hệ thống:???

“Mày nói có tiền không đại biểu tất cả. Tao vô cùng tán đồng những lời này. Nhưng mày đã quên mất một điểm, tiền có thể thông quyền. Mày đã từng nghe câu này chưa, có tiền có thể sai ma đẩy quỷ. Cho nên, mày tách tiền và quyền ra, giống như hai con sông vĩnh viễn không giao thoa, là không thỏa đáng.”

“Đương nhiên, nếu tao không có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào tiền mở đường, cũng không nắm chắc, nói không chừng sẽ có người không thỏa mãn với điều kiện tao đưa ra, muốn kéo tao xuống, trực tiếp lấy hết thành quả của tao, hái trái lành. Nhưng mà mày cho rằng bây giờ tao vẫn không có chỗ dựa như trước sao?”

Hệ thống:???

“Có phải mày đã quên mất sự tồn tại của nhà họ Nguyễn rồi không? Tuy rằng nhà họ Nguyễn không có thực quyền. Nhưng với điểm đặc biệt của nhà họ Nguyễn, tao là lứa con cháu được Nguyễn Chính Huân vô cùng coi trọng, quan hệ với nhà họ Nguyễn càng ngày càng thân mật khăng khít, đã lộ mặt trước phái cầm quyền trong chính phủ từ lâu rồi. Chỉ cần tao không vi phạm pháp luật, chỉ cần Nam Lân của tao không phải xí nghiệp phi pháp. Người khác muốn dùng mưu hèn kế bẩn đối phó tao, cũng phải cân nhắc trước một phen.”

Hệ thống nghẹn lời, chỉ có thể nói:

“Nguyễn Chính Huân đã lớn tuổi rồi, tuổi thọ của con người chỉ vài chục năm ngắn ngủn, chờ ông ấy c.h.ế.t đi, chỗ dựa của ngài cũng không còn.”

Cố Nam Sóc cười nhạt: “Bác trai lớn tuổi thật, nhưng sức khỏe còn tốt lắm. Với tình hình sức khỏe hiện giờ của ông ấy, chỉ cần không xảy ra biến cố gì bất ngờ, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề. Mười năm, đủ để tao trưởng thành rồi. Chẳng lẽ mày cho rằng, mười năm, vẫn chưa đủ để tao bò lên tới độ cao người ta không thể với tới, không dễ dàng khinh nhờn sao?”

Hệ thống:……

“Mày còn tính thiếu một điểm rồi. Nguyễn Chính Huân không còn, vẫn còn Nguyễn Thành Trạch. Là con trai duy nhất của bác ấy, dù cha đã mất, chắc chắn mạng lưới quan hệ vẫn còn đó, vẫn còn bạn thân họ hàng. Đặc biệt, bản thân anh ấy không phải người ăn chơi trác táng. Còn cả chị em gái và các cháu trai của tao nữa. Bây giờ chị Hai đã là ngôi sao mới nổi có tiếng nói trong lĩnh vực văn học thiếu nhi rồi, thành tích học của em gái tao cũng thuộc top đầu trong trường học.”

“Học viện ngoại ngữ thủ đô là học viện có tiếng trong cả nước, sau khi tốt nghiệp đa phần được phân phối vào các đơn vị tốt. Còn có quan hệ với nhà họ Nguyễn, tiền đồ không giới hạn.”

“Còn ba đứa cháu trai của tao. Tuy rằng Minh Huy học tập không giỏi giang lắm, nhưng cũng đạt trình độ top trên, hơn nữa thằng bé còn dũng cảm, có trách nhiệm, chỉ cần đi đúng đường, nhất định có thể tạo nên một mảnh trời riêng.”

“Càng khỏi nói tới Minh Hiên, gọi một câu thiên thài cũng không quá. Tuổi còn nhỏ đã bày ra thiên phú kinh người về vật lý và toán học. Bác trai cũng kinh ngạc trước ngộ tính của thằng bé, đang hỏi ý kiến nó để chuẩn bị bắt tay vào dạy dỗ. Sau này, cho dù không đạt được độ cao như bác ấy, cũng tuyệt đối không kém bao nhiêu.”

“Minh Cảnh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra tính cách rất cởi mở, đương nhiên mười năm sau thằng bé mới mười bảy mười tám tuổi, vẫn là thiếu niên như cũ, tạm thời không cần nhắc tới thằng bé. Nhưng Minh Huy, Minh Hiên đều đã trưởng thành rồi. Hệ thống, thời gian mười năm rất dài, không ai dừng chân tại chỗ đâu, quan trọng nhất là…”

Cố Nam Sóc tạm dừng một lát, mới nói tiếp: “Cho dù mọi người đều dừng chân tại chỗ, nhưng mày cho rằng trước đây khi bà Tần ra tay vời tao, chị Hai tao giải quyết còn chưa đủ hoàn mỹ sao? Là người đều có nhược điểm, phải xem kế hoạch thế nào, giải quyết thế nào thôi. Tao sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tuyệt cảnh không cách nào thoát ra.”

Hệ thống:……

Mẹ kiếp! Muốn chửi tục quá! Ký chủ quá mạnh mẽ, nó phải làm sao bây giờ?