Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 319: Thí nghiệm




Cố Kiều nằm trên giường thực nghiệm, cơ thể nối với vài loại máy móc, trên đầu còn dán đủ loại tấm dán, tấm dán nối liền với dụng cụ.

Bốn năm nhân viên nghiên cứu bày trận sẵn sàng, có người phụ trách kiểm tra dụng cụ, có người phụ trách chỉ huy, có người phụ trách ghi chép.

“Thí nghiệm lần thứ nhất bắt đầu!”

“Thí nghiệm lần thứ hai, tăng điện lực!”

Thí nghiệm lần thứ ba, đổi sang hai thiết bị bên trái!”

……

Cố Kiều cảm thấy choáng váng đầu óc, khó chịu muốn chết, giống như có thứ gì đó đang chạy qua chạy lại trong đầu cô ta, cộng thêm tiếng kêu sắc bén của hệ thống không ngừng vang lên bên tai.

Thí nghiệm kiểu này giằng co hơn nửa tiếng, cô ta mới được đỡ xuống giường, đưa về phòng.

Cố Kiều ngồi bên mép giường, nửa dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Bác sĩ nhanh chóng tới, kiểm tra toàn thân cho cô ta, sau khi xác định không thành vấn đề mới ra ngoài.

Trong căn phòng trống rỗng, hai mắt Cố Kiều c.h.ế.t lặng, không nói một lời.

Trong đầu, hệ thống lớn tiếng quát.

“Ngươi có phải kẻ ngu không? Ta đã nói là ta và người trói định với nhau rồi. Là trói định! Trói định đó! Rốt cuộc ngươi có hiểu thế nào là trói định hay không? Là ta với ngươi là một, không thể phân tác! Cho nên bọn họ không thể nào tách ta ra khỏi cơ thể ngươi! Vậy mà ngươi còn trông cậy vào bọn họ giúp ngươi lấy ta ra, để đạt được tự do!”

Cố Kiều nhíu mày. Đúng là cô ta từng nghĩ lấy hệ thống trong đầu ra để đổi lấy tự do. Bây giờ hệ thống đã hạ xuống cấp không, không còn dùng được thứ gì, dù có thể dùng, ở viện nghiên cứu này cũng hoàn toàn không dùng được. Cô ta muốn ra ngoài, đây là biện pháp duy nhất.

Lần trước, không biết viện nghiên cứu dùng biện pháp gì, vậy mà có thể kích thích hệ thống, khiến nó có phản ứng. Chỉ là phản ứng này cũng có tác dụng với cô ta. Ban đầu, nhóm nghiên cứu còn cố kỵ, nhưng sau vài lần họp hành thống nhất, cuối cùng vẫn luyến tiếc từ bỏ đột phá lớn nhất từ trước tới nay, lần đầu có thể chạm được vào hệ thống, nên đã thương lượng với cô ta, tiến hành thêm vài lần, hy vọng có thể dụng cách này, để bắt hệ thống ra ngoài.

Đáng tiếc, từ đó về sau, tuy rằng đã thử rất nhiều lần, đều có thể quấy nhiễu và thương tổn nó tới mức độ nhất định, nhưng vẫn không cách nào thành công.

Lông mi mắt Cố Kiều hơi run lên, không nói gì.

“Ta biết ngươi đang nghi ngờ ta, nhưng lời ta nói đều là sự thật. Trước đây khi chúng ta ký hiệp ước trói định, trong hiệp ước đã ghi rõ, ta không bao giờ được lừa gạt ngươi.”

Cố Kiều mỉa mai: “Ngươi lừa gạt ta còn ít sao?”

“Ta lừa gạt ngươi bao giờ?”

“Từng bước dụ dỗ ta, khiến ta ỷ lại vào ngươi, dựa dẫm vào ngươi, khiến ta không thể không có ngươi. Sau đó ngươi nhiều lần nhắc nhở, khiến ta không từ thủ đoạn để lấy được năng lượng, rơi vào con đường đánh cắp vận may của người khác.”

“Ký chủ! Hệ thống chỉ là phụ trợ cho ký chủ. Tất cả lựa chọn đều do ký chủ tự mình quyết định!”

Cố Kiều ha hả hai tiếng, ngậm miệng không nói tiếp.

Từ khi cô ta để lộ sự tồn tại của hệ thống, quan hệ giữa cô ta và hệ thống bắt đầu tràn ngập nguy cơ. Một năm qua, hệ thống không thể sử dụng, sau khoảng thời gian bất lực, hoảng loạn ban đầu, cô ta đã dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ về những gì đã từng xảy ra. Càng nghĩ càng phát hiện, có lẽ hệ thống không có tình cảm như con người thật, nhưng chắc chắn nó không có ý tốt.

Ban đầu khi đột nhiên xuất hiện khả năng đánh cắp vận may của người khác, cô ta còn từng nghi ngờ. Nhưng vì lúc ấy đã đắm chìm trong lợi ích hệ thống mang tới cho mình, cô ta chưa từng dám nghĩ lại, cho nên bị hệ thống nắm mũi dắt đi, một bước sai, cả đường lầm lỗi.

Đúng như lời hệ thống nói, đều là lựa chọn của cô ta. Nhưng nếu không phải do hệ thống từ từ dụ dỗ từng bước một, cô ta sẽ đi lên con đường này sao?

“Ký chủ! Ngươi đang trách ta sao? Ngươi không hề tin tưởng ta. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói về hiện trạng trước mắt đi! Liên tục bị đem ra làm thực nghiệm, ngươi không đau khổ à? Không khó chịu sao? ngươi bằng lòng để người ta tra tấn không có hồi kết như vậy như vậy? Cuộc sống này có khác gì đã chết? Không, còn không bằng đã chết. Ít nhất c.h.ế.t đi, cô không cần chịu đựng cuộc sống khổ sở hàng ngày hàng đêm như thế này.”

“Ký chủ! Ngươi ôm hy vọng bọn họ có thể tách hệ thống ra, bắt lấy hệ thống. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, nếu bọn họ vẫn không bắt được, bọn họ sẽ làm thế nào hay không? Trong mắt bọn họ, ta quan trọng thế nào, chắc ngươi hiểu rõ. Vì ta, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào, tự ngươi ngẫm lại xem, ban đầu khi phát hiện ra có thể kích thích ta, bọn họ đã dùng những biện pháp thực nghiệm thế nào, bây giờ có phải đã tăng thêm cường độ rất nhiều lần hay không?”

“Nếu như vẫn không tiến triển, có phải cường độ sẽ càng tăng mạnh hơn hay không? Bây giờ sau mỗi lần thực nghiệm, ngươi như mất nửa cái mạng vậy. Nếu tăng thêm cường độ, ngươi cảm thấy ngươi chịu được sao?”

“Bọn họ làm thế này có khác gì đang g.i.ế.c ngươi? Không! Còn tàn nhẫn hơn so với đang g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất! Còn bọn họ thì sao? Mỗi ngày đều dìm nươi trong nước, đến khi ngươi cận kề cái chết, lại cứu ngươi lên, cứ tiếp tục như vậy, ngày qua ngày, ngươi thật sự chịu đựng nổi sao?”