Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 317: Thiến




Tống Giai kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã phun nước trong miệng ra ngoài: “Cái gì? Chị thiến cha chị rồi?”

Chu Mạn Mạn xoa trán thở dài: “Chị thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy. Chị chỉ bảo bọn họ ly hôn thôi. Trước đây cha chị đồng ý ở rể, thứ nhất vì lúc ấy nhà họ Thẩm nợ nhà họ Chu một khoản tiền không trả nổi. Thứ hai là vì nhìn trúng tài sản của nhà họ Chu, cho rằng nhà họ Chu chỉ có một cô con gái duy nhất, chỉ cần dỗ được mẹ chị, sau này tài sản của nhà họ Chu đều là của ông ta.”

“Mấy năm gần đây, ông ta cũng phát hiện ra mẹ chị dễ lừa gạt, nhưng ông ngoại chị không đơn giản, ông ta tính sai rồi. Ông ta càng nghĩ càng không cam lòng, thay đổi biện pháp vớt tiền. Mấy năm qua đã lợi dụng chức vụ giám đốc, kiếm chác đượck hông ít, còn tham ô một phần của công ty, ăn đầy bồn đầy chén.

“Đáng tiếc thủ đoạn của ông ta không đủ lợi hại, bị chị nắm được nhược điểm. Chị dựa vào điểm này ép ông ta ly hôn, muốn ông ta nhổ ra số tiền đó. Nhưng ông ta đã tiêu gần hết rồi, không thể trả nổi, còn biết rời khỏi nhà họ Chu, chắc chắn cuộc sống của ông ta sẽ xuống dốc không phanh. Ông ta quen sống sung sướng rồi, không chịu nổi khổ cực, tất nhiên là không muốn, bèn đi dỗ dành mẹ chị.”

“Bây giờ mẹ chị đang tức giận, vì rèn sắt khi còn nóng, chị nói cho bà ấy rất nhiều người đàn ông không đáng tin, nói lần này lão Thẩm có thể ngoại tình có con riêng, lần sau có thể tiếp tục làm ra mười đứa, tám đứa con khác. Chị chỉ muốn kích thích mẹ chị một chút thôi, ai biết mẹ chị vì bị thương sau khi sinh chị, không thể tiếp tục sinh con, vô cùng để ý mấy lời này…”

“Lão Thẩm đi tìm bà ấy cầu xin, bà ấy bật thốt ra lời này. Lão Thẩm cũng tàn nhẫn, vì muốn lần nữa lấy lại tình yêu của bà ấy, đã chạy tới bệnh viện phẫu thuật. Sau đó khóc lóc thảm thiết với mẹ chị, nói mình thật sự biết sai rồi, lần này chỉ là nhất thời lầm đường, cầu xin mẹ chị cho ông ta một cơ hội.”

“Ông ta còn nói trong lòng chưa bao giờ trọng nam khinh nữ, chưa từng chấp nhất việc có con trai hay không, càng không hề ghét bỏ mẹ chị không thể sinh thêm con cho ông ta. Ông ta sẵn lòng phẫu thuật triệt sản vì mẹ chị, bây giờ mẹ chị không thể sinh, ông ta cũng không thể sinh, coi như công bằng rồi.”

Tống Giai càng nghe càng sửng sốt, trong đầu chỉ còn một câu nói duy nhất: Trên đời còn có loại đàn ông như vậy? Đúng là sống lâu mới thấy.

Biểu cảm trên mặt Chu Mạn Mạn cũng là một lời khó nói hết: “Cũng không biết đầu óc mẹ chị được tạo ra từ thứ gì, vậy mà còn cảm động ôm lấy ông ta, cùng nhau khóc. Ai…”

“Vậy còn ly hôn không?”

“Ly hôn cái rắm! Bây giờ mẹ chị đang thương ông ta muốn chết, còn ly hôn cái gì! Chiêu này của Lão Thẩm đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt! Cũng đủ tác dụng! Chị thật sự xem thường ông ta rồi!”

Tống Giai cẩn thận hỏi: “Vậy chị…”

Chu Mạn Mạn xua tay: “Không sao! Vói tính tình của mẹ chị, chị cũng chỉ muốn cố gắng thử một lần thôi, không ôm ly vọng có thể thật sự ly hôn. Không ly hôn cũng được, không ly hôn có cách của không ly hôn. Lúc này thể diện của Lão Thẩm coi như mất sạch rồi, còn phẫu thuật nữa. Chị đã tới bệnh viện xem bệnh án, còn nhờ bác sĩ giải phẫu cho ông ta, là không thể có con nữa thật, không phải lừa người.”

“Nếu ông ta đã bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, thì cho ông ta được như ý nguyện đi. Sau này không cho ông ta chạm vào chuyện công ty nữa, quản chế kinh tế của ông ta. Ông ta đã không thể có con riêng, cũng không còn tiền bạc bao nuôi phụ nữ, đời này chỉ có thể dựa vào nhà họ Chu, sẽ không dám làm gì không tốt với mẹ chị và chị. Để ông ta lại dỗ dành mẹ chị, cưng chiều mẹ chị, có gì không tốt?”

Tống Giai:…

Được rồi. Tuy rằng kết quả này không phải kết quả Chu Mạn Mạn mong muốn, nhưng cũng không phải xấu.

Chỉ là đối với Thẩm Đào này… Đúng là tam quan hơi… Khó nói.

Đột nhiên Tống Giai nhớ tới Hồ Dao Hoa, cô ấy thật sự không ngờ, người đàn ông lần trước mình nhìn thấy bên người Hồ Dao Hoa, lại là cha ruột của Chu Mạn Mạn! Cũng thật sự không ngờ, Hồ Dao Hoa lăn lộn tới lăn lộn đi, cuối cùng lại làm người thứ ba cho kẻ khác, còn là một người ở rể!

“Còn Hồ Dao Hoa kia thì sao?”

Chu Mạn Mạn bĩu môi: “Cô ta có tới tìm Lão Thẩm hai lần, muốn dùng đứa con trong bụng mình để đòi tiền Lão Thẩm. Nhưng bây giờ Lão Thẩm lấy đâu ra tiền? Dù có cũng không dám cho. Bây giờ chính ông ta còn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không sợ mình trả giá lớn như vậy, kết quả lại giỏ tre múc nước sao? Nên chỉ có thể co kéo, dỗ dành Hồ Dao Hoa ra về. Hồ Dao Hoa không lấy được tiền, biết Lão Thẩm không đáng tin, nên không muốn giữ lại cái thai trong bụng.”

Tống Giai há hốc miệng: “Phá… Phái thai? Tháng không nhỏ nhỉ?”

“Hơn bốn tháng, vẫn chưa tới năm tháng. Đúng là không nhỏ, nhưng cũng may còn chưa quá lớn. Có lẽ cô ta nghĩ nếu tiếp tục như vậy, càng không dễ xử lý, nên đã trực tiếp tới bệnh viện làm phẫu thuật.”

Tống Giai:…

“Chị hiểu lão Thẩm, Lão Thẩm có thể nhẫn tâm làm phẫu thuật triệt sản, vì nghĩ đã có đứa trẻ trong bụng Hồ Dao Hoa rồi. Ông ta định xoa dịu nhà họ Chu trước, sau đó lại tới tìm Hồ Dao Hoa và con trai mình. Ai ngờ Hồ Dao Hoa lại tàn nhẫn như vậy, không nghe ông ta lừa gạt, thấy rõ ông ta không phải ông chủ lớn, không thể cho cô ta cuộc sống hạnh phúc về sau, đã trực tiếp phá bỏ đứa trẻ! Lão Thẩm a! Chậc! Có lẽ lúc này đã hối hận xanh cả ruột rồi, ngay cả ý nghĩ g.i.ế.c Hồ Dao Hoa cũng có.”

Nói xong, cô ấy lại hỏi sang chuyện khác: “Phải rồi, nếu không phải em nói, chị còn không biết Hồ Dao Hoa là đồng hương với em đâu, đặc biệt còn là vị hôn thê trước đây của ông chủ Cố. Rốt cuộc cô ta nghĩ thế nào vậy? Vứt bỏ người như ông chủ Cố không cần, khăng khăng đòi từ hôn, tìm tới tìm lui lại tìm người như Lão Thẩm, tình nguyện làm vợ bé cho người đáng tuổi cha mình?”

Tống Giai cũng thổn thức.

Nếu cô đoán không sai, khả năng Hồ Dao Hoa cũng coi như người trọng sinh, trong đầu biết được rất nhiều tin tức vượt mức bình thường, nếu như yên ổn tự mình làm ăn, chưa nói tới phú quý, nhưng chắc chắn sẽ sống tốt hơn khối người. Sao lại tự biến cuộc đời mình thành như vậy nhỉ? Rõ ràng cầm trong tay bài tốt, lại đánh nát nhừ.

“Không nói chuyện này nữa. Em với ông chủ Cố tương đối thân thiết, hỏi giúp chị một chút, chuyện hợp tác lần trước chị nói, anh ấy suy xét thế nào rồi?”

Tống Giai đồng ý luôn: “Vâng.”

Khi gặp lại Cố Nam Sóc, Tống Giai không chỉ hỏi chuyện giúp Chu Mạn Mạn, còn nói về Hồ Dao Hoa.

Cố Nam Sóc nghe xong, biểu cảm gần như giống hệt Tống Giai, đều tổng kết bằng năm chữ: Một lời khó nói hết.

Sau cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Nhờ cô chuyển lời tới cô Chu giúp tôi, sang tháng tôi có thời gian, có thể tới Cảng Thành chơi một chuyến.”

Tin tức vừa truyền tới, Chu Mạn Mạn lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Tháng Bảy, Cố Nam Sóc tới Cảng Thành, được nhà họ Chu nhiệt tình khoản đãi. Sau khi quay về, hai bên nhanh chóng đạt thành hợp tác, ký kết hợp đồng liên quan.

Tháng tám chi nhánh Nam Lân ở Cảng Thành chính thức thành lập.

Tháng chín, trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân chính thức đổi tên thành Trung tâm trò chơi trong nhà Nam Lân, nhanh chóng mọc lên như nấm ở Cảng Thành.

Tháng mười, Nam Lân lại đẩy ra hai món đồ chơi mới, nội địa và Cảng Thành đồng loạt đưa ra thị trường.

Tháng mười hai, trong báo cáo cuối năm, bởi vì năm nay có hiệu ứng quảng cáo từ bộ phim “Gia đình nhỏ của tôi” và chi nhánh ở Cảng Thành. Lợi nhuận của Nam Lân tăng trưởng 492% so với năm trước. Số liệu này vừa đưa ra, đã khiến cả nước khiếp sợ, cũng khiến mọi người ý thức được, con rồng nhỏ Nam Lân này đã chính thức bay lên rồi!