Hồ Dao Hoa bị dọa sợ: “Các anh là ai? Các anh có biết nơi này là nơi nào không? Người sống trong khu vực này đều là người có chức có quyền, không phải người các anh có thể tùy tiện trêu chọc. Ra cửa rẽ phải năm trăm mét chính là đồn công an đó, các anh muốn gây chuyện, thì mở mắt to ra mà xem, mình có thể chịu nổi hậu quả hay không!”
Người xông vào trước không nói một lời, đều lui sang hai bên, mở ra một con đường.
Chu Mạn Mạn chậm rãi bước vào. Nhìn thấy cô ấy, Hồ Dao Hoa không hiểu ra sao: “Cô là ai?”
Sắc mặt Thẩm Đào đại biến: “Mạn… Mạn Mạn!”
Chu Mạn Mạn không thèm nhìn ông ta một cái, đi thẳng tới trước bàn ăn, dùng đũa chọc món nọ, gảy món kia: “Gà vịt thịt cá, đầy đủ quá nhỉ. Bát canh này còn dùng năm sáu loại trung dược, đúng là hào phóng thật, không sợ bổ quá không tiêu thụ nổi sao?”
“Mạn Mạn! Sao con lại tới đây? Cha…” Thẩm Đào vội vàng đứng dậy: “Mạn Mạn, còn nghe cha giải thích.”
“Ông không cần giải thích với tôi, có lời nào muốn nói, giữ lại lừa gạt mẹ tôi đi, tôi không dễ lừa như bà ấy. Người đau, vào lục soát cho tôi! Tìm hết đồ của người phụ nữ này, ném ra ngoài cho tôi!”
Nói xong, Chu Mạn Mạn lấy lại tinh thần, vỗ đầu một cái: “Xem tôi này, giận quá hồ đồ rồi. Ném hết quần áo cô ta từng mặc ra ngoài. Đồ trang sức, đồ đáng giá đừng động vào. Tốt xấu gì cũng mua bằng tiền của nhà họ Chu chúng ta. Cho dù là người khác từng dùng, vẫn có thể bán cho người khác lấy lại chút tiền, không thể để cô ta chiếm lợi.”
Năm sáu tên đàn em đồng thanh đáp “Vâng”, sau đó bắt đầu hành động.
Hồ Dao Hoa cực sốc, nhìn từng bộ quần áo của mình bị ném ra ngoài, trong lòng hoảng hốt: “Các người làm gì vậy?”
Cô ta định chạy tới ngăn cản, nhưng một người phụ nữ có thai, sao có thể ngăn được mấy người đàn ông trưởng thành?
Chu Mạn Mạn vội vàng lên tiếng: “Đều cẩn thận chút, đừng chạm vào bụng cô ta, lỡ xảy ra vấn đề gì, tự dưng chúng ta lại biến thành vô lý đấy! Tiểu Vương, cậu mở cửa chính ra, mời hàng xóm vào đây xem náo nhiệt, không cần đứng ngoài nhòm ngó như vậy, cứ quang minh chính đại mà xem, cũng làm chứng cho chúng ta luôn. Đừng để đến khi chúng ta không chạm vào cô ta, lại bị cô ta ăn vạ, lúc ấy chúng ta có miệng cũng không nói rõ được, có người ngoài làm chứng vẫn tốt hơn!”
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt Hồ Dao Hoa: “Đúng rồi, quên chưa tự giới thiệu, tôi là Chu Mạn Mạn, không biết cô từng nghe qua tên tôi chưa?”
“Chu…… Chu Mạn Mạn?” Hồ Dao Hoa nghĩ một lúc lâu, mới phản ứng lại: “Cô chính là con gái của anh Thẩm?”
“A, xem ra ông ấy cũng nói cho cô rất nhiều chuyện.”
Biết được thân phận của đối phương, ngược lại Hồ Dao Hoa không sợ nữa, tay túm chặt lấy Thẩm Đào: “Anh Thẩm! Anh nhìn xem, con gái anh đang làm cái gì vậy? Em… Em còn đang mang đứa con trai độc đinh cho nhà họ Thẩm anh đó, bác sĩ bảo không được tức giận! Anh Thẩm, anh nói một câu đi! Anh phải làm chủ cho em!”
“Ông ta làm chủ cho cô?” Chu Mạn Mạn cười ha hả, nhìn về phía Thẩm Đào: “Được đấy! Để tôi xem xem ông ta làm chủ cho cô thế nào?”
Thẩm Đào chột dạ, mồ hôi lạnh ứa ra, sao còn để ý được tới thằng con trai độc đinh nữa, một tay lập tức đẩy Hồ Dao Hoa ra: “Mạn Mạn, con đừng nghe cô ta nói bậy! Cha với cô ta không có một chút quan hệ nào, Đều là hiểu lầm, hiểu lầm!”
Hồ Dao Hoa bị đẩy một cái, chân lảo đảo, thiếu chút nữa đã không đứng vững. Thấy Thẩm Đào ăn nói khép nép như vậy với Chu Mạn Mạn, chỉ thiếu điều chưa cúi đầu khom lưng, cô ta trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng. Chuyện này hoàn toàn khác so với những gì cô ta tưởng tượng.
“Anh… Anh Thẩm… Anh… Sao lại lại đối xử với em như vậy? Trong bụng em chính là cốt nhục của anh đó!”
Thẩm Đào tức muốn hộc máu, hô to: “Cô câm miệng cho tôi!”
Hồ Dao Hoa sợ tới mức rùng mình một cái.
Chu Mạn Mạn cười càng vui vẻ hơn: “Lão Thẩm, ông nhỏ tiếng chút, cô ta nói vậy cũng không sai, tốt xấu gì trong bụng cũng là cốt nhục ruột thịt của ông, đừng dọa cô ta sợ, lỡ cục cưng bảo bối trong bụng xảy ra chuyện gì, ông biết khóc với ai?”
“Cục cưng bảo bối cái gì, con mới là cục cưng bảo bối của cha. Người phụ nữ này…Người phụ nữ này… Cô ta…”
“Cô ta làm sao? Đứa trẻ trong bụng không phải của ông à?”
Thẩm Đào không ngừng lau mồ hôi trên trán: “Cha… Cha…”
Chắc chắn không thể nói không phải, Chu Mạn Mạn có thể tìm tới nơi này, nhất định đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, có những thứ không thể muốn vứt bỏ là vứt bỏ được. Thẩm Đào chỉ có thể nghĩ cách khác: “Chỉ là một lần hồ đồ của cha. Là người phụ nữ này… Cô ta quyến rũ cha.”
Chu Mạn Mạn trợn mắt khinh bỉ, càng thất vọng về người đàn ông này, thậm chí trong lòng còn rất ảo não, sao cô lại có loại cha như vậy chứ?
“Cô ta quyến rũ ông? Nếu trong đầu ông không có ý nghĩ đó, cô ta có thể quyến rũ được ông sao? Đừng cho rằng nói vậy là có thể rũ sạch tội lỗi, mẹ tôi ngốc, nhưng tôi không ngốc! Người đâu, vứt hết cả đồ đạc của người đàn ông này ra ngoài cho tôi!”
Thẩm Đào sửng sốt,ngây ngốc. Trong lòng cũng khó chịu. Nào có con gái đối xử với cha ruột như vậy, còn trước mặt nhiều người nữa chứ.