Cố Kiều liều mạng xé một miếng thịt gà nhét vào trong miệng, ăn giống như dân chạy nạn đã rất nhiều ngày chưa ăn cơm. Ăn gà nướng xong, cô ta nhìn về phía cánh cửa phòng tối tăm, hai mắt dại ra, sắc mặt hoảng hốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy…. Nếu quãng đời còn lại chỉ có thể trôi qua như vậy… Cô ta tồn tại còn có ý nghĩa gì?
Oa…
Cố Kiều cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu, khóc thất thanh!
“Rốt cuộc các anh muốn thế nào? Các anh nói đi! Các anh có yêu cầu gì, có gì cứ việc nói thẳng đi! Tôi đã nói rồi, tôi đồng ý khai hết! Các anh muốn biết gì, tôi đều nói cho các anh! Cầu xin các anh, thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài có được không?”
“Ký chủ, xin ký chủ bình tĩnh lại! Nói ra bốn chữ cướp đoạt vận may đã rất không lý trí rồi. Xin ký chủ đừng mắc thêm sai lầm!”
“Bình tĩnh bình tĩnh! Ngươi vĩnh viễn chỉ biết bảo ta bình tĩnh. Bây giờ trong tình huống này, không hề có đường ra, người bảo ta bình tĩnh thế nào? Ngươi câm miệng cho ta, ta cần sẽ goi ngươi, không được gọi, ngươi không thể tùy ý xuất hiện! Treo máy cho ta, ta không muốn nghe tiếng ngươi nữa!”
Mấy ngày qua, cô ta vẫn luôn để hệ thống trong trạng thái kích hoạt, bởi vì trong không gian yên tĩnh tối tăm này, chỉ có hệ thống có thể trò chuyện với cô ta. Nhưng hệ thống chung quy vẫn chỉ là hệ thống, không thay thế được con người, chẳng những không thể an ủi cô ta, ngược lại còn liên tục thúc giục cô ta, khiến cô ta càng táo bạo hơn.”
Bây giờ cô ta không cần hệ thống nữa. Cô ta không muốn tiếp tục nghe mấy lời nói máy móc quen thuộc của hệ thống.
Không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cái gì? Hậu quả không dám tưởng tượng cái gì? Cô ta không quan tâm nữa. Bây giờ điều cô ta mong muốn nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này! Cô ta chịu đủ rồi! Chịu đủ rồi!
Ngày thứ mười lăm. Thời gian đưa cơm đã tới, người đưa cơm lại không xuất hiện.
“Tạch” Một tiếng động nhỏ vang lên, đèn trong phòng bật sáng. Ánh sáng xuất hiện bất ngờ khiến Cố Kiều không thích ứng. Cô ta vươn tay lên che mắt, một lúc lâu sau mới dần dần nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Kẽo kẹt, cửa sắt mở ra.
Bốn năm người xuất hiện cùng lúc, bê một chiếc bàn dài và hai chiếc ghế dựa vào phòng. Một trái một phải đều mang mặt nạ bảo hộ, mặc quân trang, kéo Cố Kiều tới, còng tay còng chân cô ta lại, khóa vào một trong hai chiếc ghế.
Mỗi hành động đều dứt khoát, nhanh như tia chớp, giống như cơn gió thổi tới rồi bay đi.
Làm xong tất cả, bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng.
Một phút sau, Cố Kiều nhìn thấy một bóng người vào phòng, ngồi xuống ghế dựa đối diện cô ta.
Là Cố Nam Sóc.
“Không phải muốn khai thật sao?Nói đi!”
Cố Kiều khiếp sợ: “Là chú? Sao lại là chú? Chú không phải công an, sao chú lại tới…”
“Chuyện này không liên quan tới cô, cô chỉ cần khai rõ mọi chuyện về cô là được rồi. Muốn nói thì nói mau, nếu không muốn nói…”
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, nhổm người dậy định đi.
Cố Kiều vội vàng gọi hắn lại: ““Từ từ! Cháu nói! Cháu nói!”
Nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên có người chịu gặp mặt nói chuyện với cô ta, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Cô ta không muốn quay về cuộc sống trong bóng tối vô tận kia. Nếu đã quyết định khai đúng sự thật, vậy thì đối phương là ai còn quan trọng sao?
“Các người muốn biết gì, tôi sẽ nói hết.”
“Chúng tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về cô. Cô nhận được hệ thống từ khi nào, hệ thống có bao nhiêu công năng, có bao nhiêu quy định chế ước? Chúng tôi muốn biết tất cả, càng tỉ mỉ cảng tốt.”
“Hệ thống? Chú biết hệ thống? Vậy mà chú cũng biết về hệ thống!”
Cố Kiều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng.
“Không chỉ hệ thống, tôi còn biết rất nhiều thứ khác. Ví dụ như vận may của cô là do hệ thống mang đến cho cô. Ví dụ như ngoài vận may ra, nó còn có công năng khác, có thể mang đến vận rủi cho người khác. Mùa hè năm đó, tôi gặp phải đám cướp kia, là do cô gây ra. Cô có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay, vì có hệ thống giúp đỡ. Còn lần trước chân Tống Giai bị thương cũng do cô gây ra. Thậm chí cả Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa, cuộc sống của bọn họ không xong như vậy, tất cả đều do cô ban tặng!”
Câu cuối cùng, thật ra chỉ là suy đoán của Cố Nam Sóc, không dám khẳng định trăm phần trăm, cho nên hắn chỉ nói cuộc sống không xong như vậy, không miêu tả rõ ràng cụ thể.
Nhưng Cố Kiều không nghĩ như vậy.
Trong lòng cô ta vô cùng căng thẳng, sắc mặt tái nhợt.
Hắn biết, vậy mà chuyện gì hắn cũng biết.
Cố Nam Sóc cong môi: “Cho nên đừng giở trò với tôi. Có gì muốn nói, có gì phải nói thì nói đi, đừng giở thủ đoạn! Chỉ cần lời cô nói có điểm nào không khớp với điều tôi đã biết, tôi sẽ trực tiếp ra ngoài, sau này sẽ không có ai nói thêm bất cứ câu nào với cô nữa, càng sẽ không ai chịu gặp cô. Từ giờ về sau, cô cứ sống trong căn phòng này cả đời đi!”
“Không! Tôi không muốn ngốc trong căn phòng này nữa! Không bao giờ…”
“Vậy phải xem biểu hiện của cô rồi. Đừng giở trò gian lận trên người tôi. Những thứ hệ thống cho cô, đều không dùng được với tôi, tôi nghĩ chắc là cô đã từng thử qua không chỉ một lần, trong lòng cũng đã hiểu rất rõ rồi. Đừng ôm tâm lý may mắn, đừng lãng phí cơ hội sử dụng thệ thống của cô. Giữ lại đi, giữ lại có lẽ có thể chứng minh bản thân!”
Phòng tuyến của Cố Kiều hoàn toàn sụp đổ. Cô ta biết, thời khắc này cô ta đã không còn đường lui. Thậm chí còn tuyệt đối không thể tránh nặng tìm nhẹ, lừa dối cho qua như trước đó cô ta từng nghĩ.
“Được! Tôi nói! Từ khi tôi sinh ra hệ thống đã trói định với tôi rồi, nhưng tôi không biết sự tồn tại của hệ thống cho tới năm bảy tuổi…”
Cố Kiều từ từ kể ra mọi việc về hệ thống, cô ta lấy được hệ thống thế nào, lần đầu tiên trao đổi với hệ thống ra sao, sau đó được sự giúp đỡ của hệ thống, có được vận may, bao gồm cả thẻ đạo cụ, và đánh cắp vận may… Vân vân.
Cô ta không rõ Cố Nam Sóc biết cụ thể bao nhiêu, có lẽ không nhiều lắm, có lẽ không phải toàn bộ, nhưng cô ta không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi. Cô ta sợ mình giấu diếm điều gì, sẽ chọc giận Cố Nam Sóc, khiến hắn xoay người bỏ đi. Cô ta sợ phải tiếp tục một mình đối mặt với bóng tối vô tận, càng không muốn cả đời ngốc tại nơi này. Cho nên, cô ta đành phải nói ra toàn bộ, thẳng thắn tranh thủ khoan hồng.
Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Cố Nam Sóc ghi chép lại mười mấy trang sổ, thấy Cố Kiều ngừng nói, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Chỉ bấy nhiêu? Còn gì nữa không?”
Câu hỏi sau khiến Cố Kiều run rẩy theo bản năng, cô ta vắt hết óc ra nghĩ lại xem bản thân có bỏ sót chút nào không. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc là hết rồi, mới run rẩy, cẩn thận trả lời: “Không… Không còn.”
“Đói bụng lắm rồi nhỉ? Muốn ăn gì?”
Cố Kiều:???
Cô ta nói muốn ăn gì, là có thể ăn thứ đó sao?”
“Biểu hiện của cô không tồi. Đây là phần thưởng dành cho cô.”
Cố Kiều mừng rỡ: “Tôi… Tôi có thể ăn một bát canh xương sườn không?”
“Có thể!”
Năm phút sau, một bát canh xương sườn được mang đến, bên cạnh còn có thêm nửa con gà nướng.
Cố Kiều nhìn mỹ thực trên bản, hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa đã mừng phát khóc.
Lúc này, Cố Nam Sóc cũng đã cầm sổ ghi chép ra khỏi phòng giam, qua phòng giám thị bên cạnh. Trong phòng, có bốn năm vị tiến sĩ nghiên cứu khoa học kỹ thuật kỳ cựu đang chờ.
Trong phòng tối có gắn thiết bị theo dõi tiên tiến nhất trên thị trường, mọi việc phát sinh bên trong, phòng bên này đều trông thấy rõ. Biểu hiện của Cố Nam Sóc và Cố Kiều thế nào, bọn họ đều xem rõ, tất cả lời nói đều nghe được toàn bộ.