Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 27: Xưởng Giày Huy Hoàng




Trương Thủy Sinh mang vẻ mặt đưa đám, nói: “Còn hai tháng nữa là đến tết rồi, vốn dĩ đang nghĩ năm nay có thể tích cóp được một khoản tiền mang về nhà, bây giờ tình hình lại như vậy, tôi chỉ mong ông chủ có thể vay được tiền, trả tiền lương trước cho chúng tôi thôi, như thế chúng tôi cũng tiện tìm công việc khác.”

Lý Đại Dũng lắc đầu: “Sẽ không thảm như vậy đâu, cậu đừng lo lắng. Ông chủ là người tốt, ông ấy nói, dù có khó khăn cũng sẽ kết toán tiền lương cho chúng ta. Tôi nghe nói hình như có người đã liên lạc với ông chủ định mua lại xưởng rồi, cũng không biết ông chủ có bán hay không, xưởng giày này chính là tâm huyết của ông ấy.”

Cố Nam Sóc suy nghĩ một phen: “Người anh em, anh có thể chuyển lời giúp tôi tới ông chủ của các anh được không? Có lẽ tôi có biện pháp giúp ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu ông ấy bằng lòng, chúng tôi gặp mặt rồi nói chuyện.

Ông chủ xưởng giày Huy Hoàng họ Trần, là người mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất hòa ái, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Nam Sóc chứa đầy cảnh giác. Cố Nam Sóc có thể hiểu được, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Vừa mới bị người ta chơi một vố tổn thất thảm trọng như vậy, đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện nói có thể cứu vãn tình hình, muốn người ta không nghi ngờ cũng khó.

“Ông chủ Trần yên tâm, tôi không phải kẻ lừa đảo. Đương nhiên điểm này không phải tôi nói miệng là được. Hay là ông chủ Trần cứ nghe tôi nói trước, đợi tôi nói xong, ông lại xem tôi có đáng tin hay không, được chứ?”

Hắn lấy chứng minh nhân dân và chứng nhận giáo viên ra đưa cho đối phương.

“Tôi là sinh viên sư phạm tốt nghiệp trường đại học Lâm Xuyên, trước đây từng dạy học ở trường trung học huyện Nguyên Hoa. Nếu ông chủ Trần sợ giấy tờ là giả, có thể gọi điện thoại tới đại học Lâm Xuyên và trung học Nguyên Hoa điều tra.”

Ông chủ Trần nhìn giấy tờ chứng minh, âm thầm ghi nhớ số tư liệu. Tuy rằng ông ấy vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng thái độ đã khách sáo hơn không ít: “Mời ngồi.” Sau đó ông ấy quay đầu bảo Lý Đại Dũng đi pha cốc trà mang tới.



Cố Nam Sóc không nhiều lời vô nghĩa: “Tôi nghĩ chắc ông chủ Trần cũng không có tâm trạng nào nghe mấy lời vô nghĩa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi biết trước đó ông chủ Trần vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho một vài cửa hàng, bây giờ hàng hóa cao cấp bị tồn đọng trong kho, cửa hàng lại không thu mua, ông chưa từng nghĩ tới tự mình đi bán lẻ sao?”

Ông chủ Trần thở dài: “Nào có dễ như vậy. Giá vốn của lô hàng này không rẻ, giày da trên thị trường hiện giờ đa phần đều là hai mươi mấy đồng một đôi, tốt hơn chút cũng chỉ ba mươi mấy đồng. Hàng trong tay tôi, nguyên tiền chi phí đã gần năm mươi đồng rồi. Tôi đã từng thử ra ngoài bày quán, thậm chí còn bán ra với giá thấp hơn giá vốn, nhưng người mua tín nhiệm hàng hóa trong cửa hàng hơn, không ai tin hàng vỉa hè giá tốt chất lượng cao, đặc biệt là trong cửa hàng còn bán rẻ hơn.

“Cho nên, bày quán không hiệu quả lắm. Tôi cũng từng suy xét bán lô này đi bằng giá với hàng bình thường, nhưng làm như vậy, chỉ sợ số tiền thu về không đủ trả tiền chi phí. Hơn nữa dù tôi bằng lòng, cũng không kịp nữa rồi. Bán lẻ cần thời gian, ba nghìn đôi giày da, sao có thể bán hết chỉ trong thời gian ngắn? Tôi lại không có nhiều thời gian để đi bán hàng như vậy.”

Cố Nam Sóc yên lặng lắng nghe, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn nói: “Tôi có kế hoạch này, nhưng không dám cam đoan chắc chắn sẽ thành công.”

Ông chủ Trần nhìn về phía hắn, Cố Nam Sóc khẽ cười: “Trong khu vực này của chúng ta đều là các xưởng tư nhân, người tới đây làm việc gần như đều là bá tánh nghèo khổ, đi làm lấy chút tiền lương gửi về nhà, không nỡ chi tiêu cho bản thân. Nhưng bên Thành Đông lại không giống vậy, bên đó có xưởng Pha lê và xưởng thực phẩm, đều là xưởng quốc doanh, còn có hai trường học, nhiều gia đình công nhân viên chức, rất nhiều gia đình cả nhà đều là công nhân viên. Gia đình có điều kiện, đàn ông trong nhà đều cần một đôi giày da để giữ thể diện, đặc biệt là bên đó không có cửa hàng giày nào. Nếu ông chủ Trần đồng ý, chúng ta có thể thử một lần.”

Thấy ông chủ Trần khẽ nhếch môi, dường như Cố Nam Sóc biết ông ấy định nói gì, hắn xua tay nói trước: “Bán đồ cũng cần có mẹo của nó, có bán được hay không chẳng những phải dựa vào người bán, còn phải xem người ta bán thế nào. Ông chủ Trần có thể tự mình đi theo tôi một chuyến, đương nhiên tốt nhất là gọi thêm hai người công nhân nữa. Ông yên tâm, tôi không cầm hàng của ông, cũng không nhận tiền của ông, chỉ phụ trách bán hàng, những chuyện khác đều do ông xử lý. Ông còn sợ cái gì?”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông chưa biết tôi là người thế nào đã đồng ý gặp mặt tôi, còn nghe tôi nói chuyện lâu như vậy, không phải là vì đã đến bước đường cùng, không muốn buông tha bất kỳ tia hy vọng nào sao?”

Ông chủ Trần sửng sốt, sau đó nhíu mày trầm tư. Đối phương không cầm hàng, cũng không cầm tiền, ông ấy tự mình nhìn, còn sợ cái gì? Đánh cuộc thì đánh cuộc!