Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 240: Liên minh tan vỡ




Hai người Phương Dư lập tức nhìn qua, Lý Thủ Nghĩa giận dữ: “Ông chủ Vương, nói chuyện phải có chứng cứ! Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, ông đừng chụp mũ cho tôi lung tung như vậy!”

Thấy hai người gây gổ như sắp làm một trận với nhau, ông chủ Tằng vội vàng đứng ra hòa giải: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta đều biết ông chủ Lý không phải loại người này. Ông chủ Lý, ông cũng đừng tức giận, ông chủ Vương chỉ nghĩ sao nói vậy thôi, không phải cố ý nhằm vào ông. Hôm nay chúng ta hẹn nhau ở đây để thương lượng biện pháp giải quyết, không phải để nội chiến.”

Ông chủ Vương thuận thế xuống nước: “Được rồi! Tôi nghe ông chủ Tằng. Bây giờ chúng ta thương lượng xem nên làm thế nào đi. Theo tôi thấy, tuy rằng Nam Lân phát triển mạnh mẽ, nhưng ông chủ Cố không phải người Bằng Thành, thời gian mở xưởng không dài, chỉ cần mấy nhà chúng ta liên hợp lại, không sợ không có cách ngăn cản đối phương.”

“Ông chủ Vương muốn ngăn cản ai thế?”

Giọng Cố Nam Sóc truyền đến từ ngoài cửa, mặt mấy người trong phòng lập tức biến sắc.

Cố Nam Sóc bước vào phòng: “Ui, các vị đều ở đây cả à? Sao liên hoan lại không gọi tôi thế?”

Không mời tự đến, còn ngang nhiên ngồi thẳng xuống đối diện với mọi người, tự châm trà uống nước, uống xong mới nhìn về phía ông chủ Vương, nói: “Vừa rồi ông chủ Vương nói gì thế? Liên hợp ngăn cản cái gì? Tôi nghe không rõ, các vị đang thương lượng chuyện gì sao?”

Biểu cảm vô tội, vẻ mặt nghi vấn này khiến đám người kia tức giận đau gan. Con mẹ nó, ngăn cản mày đấy, chính là đầu sỏ gây tội mày đấy!

Khóe miệng ông chủ Vương run rẩy một lúc lâu, mũi hừ một tiếng, đáp trả Cố Nam Sóc bằng một ánh mắt xem thường.

“Ông chủ Vương làm sao vậy? Miệng rút gân à? Hay là đau mắt hột?”

Ông chủ Vương:…

Ông chủ Tằng nhanh tay, giữ chặt ông ta, hỏi lại: “Ông chủ Cố tới đây có việc gì không?”

“A, cũng không có việc lớn gì, hẹn người khác ăn cơm ở đây, nghe nói các vị đều ở bên này, nên tới chào một tiếng, thuận tiện có chút chuyện muốn nói với ông chủ Phương, ông chủ Dư, và ông chủ Lý.”

Ba vị Phương, Dư, Lý, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều không hiểu ra sao.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không phải mấy ngày gần đây bận quá, không rút ra được chút thời gian nào sao. Đúng lúc hôm nay có rảnh, vốn dĩ đang định chiều nay sẽ qua tìm các vị, nếu đã gặp ở đây rồi, tôi xin phép nói luôn nhé. Tôi biết mấy ngày gần đây những chuyện xảy ra với Nam Lân đã tạo ra bối rối không nhỏ cho các vị. Tuy rằng bản thân tôi cũng rất bất ngờ, nhưng nếu đã hợp tác với nhau, trước đây tôi đã nói có tiền cùng nhau kiếm, thì không thể hãm hại các vị như vậy được, có đúng không?”

Lý Thủ Nghĩa nhướng mày: “Ông chủ Cố có ý gì?”

“Sau khi suy nghĩ, tôi có một đề nghị, các vị xem có được không. Hàng hóa của ba nhà các vị, chỉ cần chất lượng không thành vấn đề tôi đều mua lại. Đương nhiên, giá cả sẽ phải điều chỉnh một chút, thấp hơn giá cả các vị bán cho nhà buôn khác một chút.” Cố Nam Sóc đưa bảng giá qua, bên trên liệt kê kỹ càng tỉ mỉ giá cả thu mua từng loại đồ chơi: “Các vị cảm thấy thế nào?”

Ông chủ Dư đã động lòng, nhưng vẫn xoa tay do dự: “Cái giá này hình như không phải chỉ thấp hơn một chút, ông chủ Cố, ông xem có thể tăng thêm một chút được không?”

“Ông chủ Dư, trước đây ông cũng từng tham gia cuộc chiến về giá, chắc hẳn ông biết rõ điểm giới hạn nằm ở đâu. Tôi đưa ra cái giá này, ít nhất các vị vẫn kiếm được một nửa. Hơn nữa, trước kia các vị muốn bán được hàng, chắc chắn không phải chỉ ngồi yên một chỗ không cần làm gì cả, người mua tự khắc tìm tới mua hàng.”

“Không tính tới người buôn bán nhỏ, người buôn bán lớn thì sao? Ví dụ như Cửa hàng bách hóa hoặc Cung Tiêu Xã tương đối lớn? Muốn bán được hàng các vị không chỉ tự mình tạo quan hệ, còn phí không ít công sức và thời gian. Bây giờ các vị có bao nhiêu hàng, tôi thu mua toàn bộ, có thể tiết kiệm được không ít thời gian công sức, các vị cứ tính toán lại xem.”

Ông chủ Phương và ông chủ Dư nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn qua Lý Thủ Nghĩa.

Lý Thủ Nghĩa trầm tư một lát, nói: “Tôi cảm thấy được. Tôi đồng ý.”

Hai vị Phương Dư cũng lập tức tỏ thái độ: “Chúng tôi cũng đồng ý.”

Chỉ trong nháy mắt liên minh đã bị phá vỡ.

Ông chủ Vương & ông chủ Tằng:…

Ông chủ Vương nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ cho rằng có thể dựa vào cơ hội lần này, khơi lên oán khí trong lòng mấy người khác, mọi người liên thủ với nhau, chơi lại Nam Lân một vố, chưa chắc đã có thể hoàn toàn kéo sụp Nam Lân, nhưng ít nhất vẫn có thể chia cắt nhau một khối mỡ lớn. Kết quả, chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thấy không thể thành công, ông chủ Vương lập tức thay đổi suy nghĩ, mặt dày nói: “Ông chủ Cố đừng chỉ quan tâm tới mấy người ông chủ Phương ông chủ Dư như vậy, chỗ tôi với ông chủ Tằng thì sao? Có phải cậu cũng nên giúp đỡ một chút không?”