Văn phòng.
Cố Nam Sóc tự mình tiễn phóng viên ra ngoài: “Phóng viên Hà vất vả rồi.”
“Anh Cố đừng khách sáo. Bây giờ người muốn phỏng vấn anh Cố nhiều như cá diếc qua sông, anh Cố có thể bớt chút thời gian vàng ngọc tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích. Anh Cố dừng chân đi, không cần tiễn chúng tôi nữa.”
“Vậy tôi để phó giám đốc Lương đưa anh ra ngoài nhứ. Lúc trước nói chuyện phiếm biết nhà phóng viên Hà cũng có trẻ con, đã năm tuổi rồi phải không? Chỗ tôi có chuẩn bị một phần quà, đều là đồ chơi do nhà xưởng sản xuất ra, anh cầm về cho thằng bé chơi nhé. Hy vọng phóng viên Hà không ghét bỏ.”
Lương Chấn Bang hiểu ý, đưa túi quà trong tay qua.
Phóng viên Hà không mở ra, chỉ liếc mắt nhìn một cái qua miệng túi. Vừa nhìn đã biết bên trong có không ít món đồ chơi, chắc là mỗi loại đồ chơi Nam Lân sản xuất đều có một món. Trên cùng còn có một hộp lá trà. Phóng viên Hà sửng sốt nửa giây, sau đó lập tức hiểu ra.
Khi nói chuyện phiếm với Cố Nam Sóc, anh ta chẳng những nhắc tới con mình, còn nói ra cả sở thích uống trà của bản thân. Món quà này của ông chủ Cố đúng là quá tri kỷ.
Khách sáo tiễn phóng viên Hà ra về rồi, Lương Chấn Bang mới cười chạy tới văn phòng: “Sư phụ, đây là nhà thứ tư rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Có một câu phóng viên Hà nói không sai, hiện giờ người muốn phỏng vấn hắn nhiều như cá diếc qua sông. Sau khi hai đài truyền hình liên tục đưa tin, tin tức bên phía Thủ đô cũng dần dần truyền tới Bằng Thành, các tổ chức truyền thông lớn nhỏ trong Bằng Thành lập tức hành động. Mấy hôm nay, ngày nào văn phòng cũng nhận được điện thoại gọi đến muốn hẹn lịch phỏng vấn. Chỉ cần là tòa soạn báo và đài truyền hình chính quy, ai đến Cố Nam Sóc cũng không từ chối.
Ban đầu phóng viên chỉ hỏi thăm suy nghĩ và dụng ý của Cố Nam Sóc khi chế tạo ra quyển sách nhỏ kia. Tất nhiên là Cố Nam Sóc sẽ trả lời theo hướng vì nước vì dân rồi, muốn cao thượng bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau đó, hắn mới lôi kéo nói chuyện nhà với các vị phóng viên, nói tới quá trình gây dựng sự nghiệp của mình, nói tới chuyện xưa sau mỗi món đồ chơi chính mình thiết kế ra.
Đề tài đã mở, hắn lại hiểu được nghệ thuật nói chuyện, biết nói thế nào có thể lôi quấn được người nghe, các phóng viên đều bị lời hắn thu hút. Có vài người cảm thấy vô cùng hứng thú, còn đưa ra yêu cầu thăm quan nhà xưởng. Cố Nam Sóc tự mình tiếp khách, dẫn bọn họ thăm quan mỗi phòng ban một lượt, trước khi đi còn tặng mỗi người một món quà theo đúng sở thích của bọn họ. Tất cả phóng viên tới phỏng vấn đều vô cùng vui vẻ, sau khi về, viết bài cũng tỉ mỉ kỹ càng hơn, lời lẽ tán dương cũng nhiều hơn.
“Còn mấy nhà nữa?”
“Ba nhà!”
Cố Nam Sóc nhìn thời gian: “Bây giờ mới 11 giờ. Buổi chiều còn có thể sắp xếp thêm một nhà, chọn tòa soạn báo Phương Nam đi.”
“Vâng!”
Bây giờ chưa phải là thời đại internet, cũng không có chuyện tự quảng cáo, tự PR, TV và báo giấy là nơi phát ra tin tức chủ yếu. Đài truyền hình và các tờ báo gần như khống chế tin tức dân chúng có thể tiếp thu. Có bọn họ đứng ra, cộng thêm trong quá trình phỏng vấn Cố Nam Sóc cố ý dẫn đường, cơn gió nóng Nam Lân nhanh chóng thổi quét khắp Bằng Thành, tiện đà lan ra khắp cả nước.
Người Bằng Thành cảm thấy vinh dự vì Nam Lân nằm ở Bằng Thành.
Người Lâm Xuyên cảm thấy vinh dự vì Cố Nam Sóc là đồng hương Lâm Xuyên.
Còn những người khác không phải người Bằng Thành, cũng không phải người Lâm Xuyên thì sao? Bọn họ cảm thấy vinh dự vì có trong tay một món đồ chơi của Nam Lân.
Cố Nam Sóc khôn khéo lợi dụng dư luận một phen, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Chỉ hơn nửa tháng thời gian, hai lô hàng Nam Lân sản xuất gấp rút đã bán sạch, cho dù Cố Nam Sóc đã tuyển thêm một đám công nhân mới, thay phiên nhau làm việc ba ca, hai tư giờ chế tạo gấp gáp không ngừng nghĩ, vẫn cung không đủ cầu như cũ.
Trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân càng rực rỡ hơn, người tới làm thẻ hội viên như măng mọc sau mưa, nối đuôi nhau không dứt. Trẻ con vào cửa hàng chơi đùa thường xuyên phải hai ba tiếng đồng hồ mới chịu ra về. Nhìn tình thế này, cửa hàng thứ hai nhanh chóng ra đời trong tiếng kêu gọi khẩn thiết của khách hàng. Vị trí cửa hàng thứ hai cách cửa hàng đầu tiên vài con phố, vẫn chọn tuyến đường giữa khu công nghiệp và khu dân cư.
Cửa hàng mới vẫn là mua, so với đi thuê, Cố Nam Sóc thích mua hơn. Trong niên đại này, dù là phòng ở, cửa hàng, hay đất đai, muốn mua thì mua, không cần suy xét quá nhiều, mua chắc chắn không có hai, chắc chắn không thua lỗ. Bây giờ tích cóp nhiều chút, sau này không cần làm gì cả, chỉ dựa vào tiền đền bù từ phá bỏ và di dời cũng có thể trà trộn vào bảng Forbes rồi.