Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 236: Thành công




Thấy Đường Hiểu Yến “Mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng”. gặp phải rất nhiều cha mẹ không dễ nói chuyện vẫn ứng đối đâu vào đấy, sắp xếp xử lý công việc gọn gàng dứt khoát, khóe miệng Cố Nam Sóc khẽ cong lên, tự động rời khỏi cửa hàng.

Hắn không nhìn lầm, Đường Hiểu Yến là người tài ba.

Lương Chấn Bang nhìn thấy dòng người chen chúc bên ngoài cửa hàng, cảm xúc mênh mông: “Sư phụ, sao cậu nghĩ ra được biện pháp hay vậy? Tôi biết ngay mấy thứ cậu để trong kho kia không giống hàng sẽ đem ra bán mà, hóa ra là dùng ở chỗ này! Chẳng trách khi tuyển người cậu nói chỉ tuyển con gái. Làm việc ở nơi này, đúng là đàn ông không thể đảm nhiệm được thật. Sư phụ, cậu quá thần rồi!”

Ánh mắt Cố Nam Sóc né tránh, có chút chột dạ. Không phải hắn thần, hắn chỉ dọn khu vui chơi trong nhà đời sau tới đây, sau đó sửa lại tên, tăng thêm khu vực thể nghiệm đồ chơi mà thôi.

“Sư phụ, tôi đếm qua từ sáng tới giờ, ít nhất đã bán ra được tám chiếc xe đồ chơi rồi, những món khác cũng bảy tám cái, con quay và đàn piano cầm tay không dưới sáu cái. Trẻ con mà, ít đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm. Trước đây chưa chơi còn nói được, bây giờ để chúng thể nghiệm một phen rồi, có đứa nào không thích? Mới một tiếng đã phải ra về, đứa nào chịu? Đương nhiên là ồn ào đòi mua rồi, không mua sẽ khóc, sẽ chơi xấu, cha mẹ còn có thể làm gì? Sư phụ, vẫn là biện pháp của cậu tốt, biết nắm bắt tâm lý trẻ con.”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Cậu đừng chỉ nhìn mỗi doanh số bán đồ chơi, người làm thẻ hội viên cũng không ít.”

Lương Chấn Bang nhíu mày: “Đúng là không ít. Nhưng có phải chi phí mở thẻ hội viên hơi thấp hay không? Thấp như vậy, kiếm không nhiều lắm nhỉ?”

“Đừng thấy chi phí không cao mà lầm tưởng, số người làm thẻ hội viên nhiều, lợi nhuận cũng rất khả quan đó. Đặc biệt là cửa hàng này là của chúng ta, đồ chơi bên trong đều do chúng ta tự làm ra, sau này chỉ cần giữ gìn tốt, còn có thể sử dụng rất nhiều năm. Bởi vậy, phí tổn sẽ giảm trên diện rộng. Hơn nữa, tôi mở ra cửa hàng thể nghiệm này, vốn dĩ không phải vì muốn kiếm tiền dựa vào thẻ hội viên. Tôi chỉ muốn thông qua cách này, kéo cao doanh số các món đồ chơi, đồng thời khiến cái tên Nam Lân trở nên nổi tiếng.”

“Cửa hàng thể nghiệm kiểu này, ngoài ở đây ra, còn chỗ nào không?”

Cố Nam Sóc sửng sốt: “Có phải điểm chú ý của anh hơi không hợp lý không?”

“Hả? Phải không? Không có mà!”

Cố Nam Sóc:……

“Tạm thời chỉ có một cửa hàng này, nhưng không đại biểu sau này cũng chỉ có một cửa hàng. Nơi này là thí điểm, nếu hình thức này ổn, tất nhiên sau này tôi sẽ mở rộng, cho nó mọc lên như nấm. Nếu không anh cho rằng vì sao tôi phải tuyển một lúc mười người, rồi huấn luyện bọn họ nửa tháng làm gì? Chỉ có hôm nay là ngày khai trương, lượng người nhiều mới cần nhiều nhân viên thôi.”

“Đợi cơn sóng nhiệt độ này giảm xuống, ngoài khu thể nghiệm đồ chơi cần có người theo dõi chặt chẽ ra, những nơi khác như lâu đài hơi, thế giới hải dương… Đều rất an toàn. Ngay cả giường nhún cũng vậy, bên dưới đều là bọt biển. Cùng lắm là cần một hai nhân viên tuần tra coi chừng là được. Tôi tuyển những người này vào, giữ lại toàn bộ trong cửa hàng này, chính vì muốn biến nó thành căn cứ thực chiến, đợi bọn họ trưởng thành rồi, sẽ cho mỗi người quản lý một cửa hàng.”

Lương Chấn Bang gật đầu: “Vậy có tiếp tục nhận thêm người không?”

“Có! Hôm nay coi như chúng ta đã khai hỏa thành công rồi. Dựa theo tình hình này, rất nhanh sẽ có cửa hàng thứ hai. Cứ tuyển về đây huấn luyện trước, chúng ta không thiếu chút tiền lương thực tập cho bọn họ.”

“Được! Khi về tôi sẽ sắp xếp!”

Hai người trở lại văn phòng, Lương Chấn Bang làm theo lời hắn nói, đi tìm bộ phận nhân sự thương lượng. Cố Nam Sóc nhìn đồng hồ, tính thời gian gọi điện thoại về nhà. Năm nay kỳ thi thử tổ chức sớm hơn năm trước, hôm nay chính là ngày công bố thành tích.

“Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không cần đoán cũng biết là em gọi điện thoại về. Muốn hỏi thành tích của Nam Huyền à? Nam Huyền qua rồi, chẳng những qua, còn phát huy vượt xa bình thường, đứng thứ ba toàn huyện.”

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Cố Nam Thư ở đầu dây bên kia, Cố Nam Sóc cũng kích động: “Phải không? Thứ ba à? Lợi hại vậy sao!”

“Ai nói không phải chứ! Con bé chưa bao giờ thi được điểm cao như vậy!”

Cố Nam Huyền ở bên cạnh, nhận lấy ống nghe: “Giáo viên nói, em là nhân tài loại thi cử, càng trong các cuộc thi quan trọng, em càng phát huy được tiềm năng của bản thân.”

“Chúc mừng em! Em có muốn phần thưởng gì không, lần sau anh ba về sẽ mang cho em.”

“Không cần đâu anh Ba. Anh đã giúp em rất nhiều rồi. Nếu không phải nhờ anh mời giúp em thầy giáo dạy bổ túc, thành tích của em cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy. Năm lớp mười một, em còn không dám nghĩ mình sẽ qua được kỳ thi thử đâu. Anh Ba, cảm ơn anh!”

“Anh em trong nhà, cảm ơn cái gì! Qua kỳ thi thử rồi, đã nghĩ ra mình muốn học trường nào, muốn học chuyên ngành nào chưa?”

Cố Nam Huyền sửng sốt: “Vẫn sớm mà, em còn chưa biết khi thi đại học sẽ thi thế nào!”

“Không còn sớm đâu! Bây giờ đã là tháng ba rồi, phải điền nguyện vọng trước khi thi đại học, muộn nhất là cuối tháng sáu đã phải nộp nguyện vọng, ai còn chờ sau khi thi đại học!”

“Để em nghĩ lại!”

“Ừ, nghĩ cho kỹ, chọn chuyên ngành mình cảm thấy thích, cảm thấy hứng thú.”

“Em biết rồi! À, anh Ba, anh biết không, Cố Kiều lên tỉnh rồi.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Cái gì?”

“Nghe nói trong mấy ngày cuối của kỳ nghỉ đông, cô ta đi theo cha mình lên tỉnh nhập hàng, trên xe lửa gặp phải cảnh người khác dụ dỗ bắt cóc thiếu nữ. Cô ta đã ra tay cứu vớt. Đưa tới tỉnh thành rồi mới phát hiện ra, thiếu nữ kia là con gái của bí thư tỉnh. Người nhà bí thư tỉnh cảm nhớ ơn cứu mạng của Cố Kiều, cô gái kia cũng trở thành bạn tốt của Cố Kiều, vẫn luôn thư từ qua lại.”

“Sau đó, qua thư Cố Kiều biết được, mẹ của bí thư bị bệnh thấp khớp lâu năm, không biết cô ta lấy đâu ra một phương thuốc cổ truyền, gửi qua cho nhà bí thư. Mẹ bí thư dùng vài lần, thấy đúng là có hiệu quả thật, ân tình lại nặng thêm vài phần.”

“Bí thư muốn báo đáp Cố Kiều, Cố Kiều nói chỉ là việc cô ta nên làm, không muốn bất cứ thứ gì, ấn tượng của bí thư về cô ta lại tốt hơn vài phần. Nghe con gái nhắc tới Cố Kiều viết thư nói tài nguyên giáo dục của huyện Nguyên Hoa không tốt, muốn lên thành phố lớn học tập. Đã dứt khoát xử lý thủ tục chuyển trường giúp Cố Kiều, cho cô ta học cùng trường con gái mình, còn nhận cô ta làm con gái nuôi. Mấy hôm trước nhà bí thư tỉnh tới huyện Nguyên Hoa, tự mình đến trường học đón người.”

Cố Nam Sóc:…… Đúng là kịch bản thường thấy của nữ chính mang vận may.

“Anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Cố Nam Sóc trở nên ngưng trọng. Bí thư tỉnh à? Cố Kiều leo lên được một cây đại thụ rồi. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt chuyển qua hạt châu trên cổ tay, khẽ thở dài. Bây giờ lực lượng của hắn vẫn còn quá thấp, Cố Kiều chẳng những có hệ thống giúp đỡ, còn có chỗ dựa sau lưng, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.