Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 23: Tạm Nghỉ




Ngày tiếp theo, Cố Nam Sóc bỏ ra thời gian ba ngày giải thích cho Cố Nam Huyền hiểu và chấp nhận ý định từ chức của mình, cũng tới nói chuyện với hiệu trưởng khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đạt được kết quả như mong muốn, rồi dùng thêm ba ngày bàn giao công việc. Một tuần sau, hắn chính thức từ chức.

Ngày hôm sau chính là chủ nhật, nhân lúc mọi người đều nghỉ ở nhà. Cố Nam Sóc dậy sớm lên thị trấn mua miếng thịt ba chỉ mang về, ông chủ còn cho thêm hắn một đoạn xương ống, Cố Nam Sóc thấy ít lại mua thêm hai đoạn nữa, sau đó đi vòng tới tiệm tạp hóa mua đường, rồi mới đạp xe về nhà.

Hắn vừa vào thôn, đã bị thôn dân vây quanh chật như nêm cối.

“Ui, Nam Sóc về rồi đấy à!”

“Ai, đây không phải Cố Nam Sóc sao? Là thật hay giả, chúng ta qua hỏi một câu là biết ngay thôi!”

“Đúng đấy! Nam Sóc, nghe nói cậu đã từ chức rồi à?”

“Đang yên đang lành cậu từ chức làm gì? Công việc ăn cơm nhà nước đó!”

Có người thật sự vì nghĩ cho hắn, cũng có người chỉ đơn thuần muốn hóng chuyện, còn có người không có ý tốt.

“Tôi thấy có lẽ là chọc phải chuyện gì nên bị người ta đuổi việc thì có!”

“Phi phi phi! Trần Tú Trân, mau ngậm miệng lại! Có ai không biết nhà cô có thù oán với nhà Nam Sóc. Trước đó cha mẹ chồng cô còn muốn chiếm tiền an ủi của Cố Nam Vọng đó! Tiền bán mạng của người ta cũng tham, đúng là lòng dạ đen tối! Tôi thấy cô ước gì nhà Nam Sóc sống không tốt thì có, Nam Sóc là sinh viên, bao nhiêu đơn vị muốn cướp người, trường học bị điên mới đuổi việc cậu ấy! Cô đừng đứng đây nói hươu nói vượn!”

Trần Tú Trân chống nạnh: “Ai nói hươu nói vượn! Bà cũng nói đó là công việc ăn cơm nhà nước, tiền lương mỗi tháng hơn bốn mươi đồng đó, còn tăng lương mỗi năm, bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn vào còn không được, nếu không phải Cố Nam Sóc gây ra chuyện gì bị đuổi việc, sao cậu ta lại từ chức? Đầu óc hỏng rồi chắc!”

“Trần Tú Trân, cô có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới chuyện của người khác không bằng nhọc lòng chuyện nhà mình trước đi! Cố Nhị Tài chồng cô vẫn đang nằm liệt trên giường đó, bác sĩ nói thế nào? Cô không sợ không chăm sóc tốt sẽ ảnh hưởng về sau sao? Nếu Cố Nhị Tài què thật, xem Tống Ngọc Mai có xé xác cô không!” Lưu Ái Hoa trừng mắt lườm cô ta một cái, vô cùng coi thường đối phương.



Trần Tú Trân không phục: “Bà bớt nguyền rủa Nhị Tài nhà chúng tôi, anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường đó, chắc chắn có thể khỏe lại! Cho dù xảy ra chuyện không may, vậy thì cũng là Cố Kiều làm hại, liên quan gì tới tôi?”

Lưu Ái Hoa không muốn để ý tới ân oán gút mắt của nhà Cố Trường Quý, chỉ trợn mắt khinh bỉ đẩy đối phương ra, chen tới bên cạnh Cố Nam Sóc: “Nam Sóc, cháu nói cho thím biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nếu có kẻ nào lắm miệng nói xấu cháu, thím là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn Trần Tú Trân một cái, sau đó mới quay lại nhìn về phía Lưu Ái Hoa, ánh mắt chân thành hơn rất nhiều: “Không phải bị đuổi việc, cũng không phải từ chức, mà là tạm nghỉ.”

Mọi người đều mơ hồ: “Là sao? Là thật sự không làm việc ở trường học nữa? Vậy có khác gì từ chức?”

“Khác nhau nhiều lắm, từ chức là rời khỏi trường học, hoàn toàn vứt bỏ công việc. Còn tạm nghỉ là, cháu có thể không tới trường học dạy học, tự tìm việc khác làm, trường học sẽ giữ lại vị trí công việc cho cháu, nếu cháu muốn vẫn có thể quay về, công việc ấy vẫn là của cháu như cũ.”

Điểm này chính là đặc sắc ở niên đại 80, để phát triển kinh tế, nhà nước đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, tạm nghỉ chính là một trong số đó. Điều này coi như một tầng bảo hiểm cho những người có việc làm rồi muốn xông pha nhưng lại sợ không thành công.

Trần Tú Trân bĩu môi: “Còn có chuyện tốt như vậy? Ai tin!”

Sắc mặt Cố Nam Sóc không hề thay đổi: “Tạm nghỉ chính là chính sách được nhà nước ban bố, nếu không tin có thể tới trường học hỏi thăm. Được rồi, đều tan đi! Đã mấy giờ rồi, các thím không phải nấu cơm sao?”

Hắn vừa nói ra, lập tức có người nhìn sắc trời vỗ đùi: “Ui, đều do Trần Tú Trân kia lôi kéo chúng ta nói bậy, quên cả nấu cơm rồi! Về thôi về thôi! Đám nhóc con nhà tôi sắp kêu đói rồi!”

Trần Tú Trân:……

Chuyện này cũng trách cô ta?