Lắp xong dây anten, Cố Nam Sóc xuống khỏi nóc nhà, cắm dây nguồn vào, điều chỉnh anten một lúc lâu, tivi bắt đầu phát ra hình ảnh, truyền ra âm thanh.
“A, được rồi được rồi! Đúng là tivi màu thật!”
“Đẹp hơn nhà Cố Đại Phát nhiều!”
“Nam Sóc, ngày nào nhà cháu cũng mở tivi à?”
Có người mỉa mai: “Ngày nào cũng mở, không cần dùng điện sao! Tiền điện đắt lắm đấy!”
Cố Nam Sóc yên lặng nghe bọn họ nghị luận, chỉ cười không nói gì. Bây giờ với hắn mà nói, tiền điện không tính là gì, nhưng hắn không định mở miệng. Nếu mở miệng đồng ý, nói không chừng ngày nào người trong thôn cũng tới ngồi xổm trong nhà xem tivi mất. Không phải hắn không muốn cho bọn họ xem, nhưng thi thoảng xem còn được, xem suốt ngày, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình hắn.
Cố Nam Thư khẽ kéo hắn qua một bên: “Chúng ta chỉ ở trong thôn có mấy ngày, em mua thứ này về làm gì?”
“Không sao, đợi khi lên huyện lại mang theo.”
Cố Nam Thư sửng sốt: “Còn dây anten?”
“Dây anten không đáng bao tiền, lên huyện em mua cái mới. Chị Hai, chị đừng lo lắng, năm nay em kiếm được không ít.”
Bây giờ không phải Cố Nam Thư lo hắn không có tiền, đồ chơi Nam Lân bán thế nào, nhìn quầy hàng ở huyện Nguyên Hoa, nhìn đám trẻ con cầm đồ chơi trên đường là biết, chị ấy chỉ lo quá chói mắt.
Cố Nam Sóc nói: “Chị, kiếm tiền còn không phải vì tiêu sao? Em cực khổ dốc sức làm việc như vậy, nếu kiếm được tiền còn không thể tùy ý tiêu sài, phải cất giấu đi, vậy còn ý nghĩa gì? Đâu phải chúng ta cố ý khoe giàu, thứ này chỉ là tiêu dùng trong phạm vi bình thường mà thôi.”
Cố Nam Thư ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, nên không nói nữa.
Buổi tối. Người xem tivi về hết, chỉ còn người trong nhà ngồi quây quần nói về những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua.
Cố Nam Sóc nói về sự nghiệp mình gây dựng ở Bằng Thành, Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền nói về chuyện ở Nguyên Hoa.
Dưới đề nghị của Cố Kiều, Cố Đại Phát đã từ chức công nhân lâm thời ở trạm lương thực, bắt đầu buôn bán. Có Cố Kiều bán hàng giúp, với vận may của mình, buôn bán coi như rực rỡ. Hiện giờ trong bốn đứa con trai của Cố Trường Quý, chỉ có nhà bọn họ là sống tốt.
Sau đó là Cố Tam Cát, tuy rằng ông ta không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng có thể chịu khổ, còn nhiệt tình. Hai vợ chồng đồng lòng mở một sạp bán đồ ăn sáng, khẩu vị không tốt cũng không xấu, buôn bán bình thường, dưỡng gia sống tạm cũng còn dư dả.
Sau đó là tới Cố Nhị Tài, ông ta đã què chân, công việc đồng ruộng phải dựa cả vào Trần Chiêu Đệ. Một người phụ nữ phải gánh vác toàn bộ gia đình, Cố Nhị Tài còn không phải người biết phấn đấu. Người khác thân tàn chí kiên định, ông ta thân tàn chí cũng tàn theo, suốt ngày oán trời trách đất, chỉ biết uống rượu mua say.
Cuối cùng là Cố Tứ Tường. Nói tới anh ta, người trong thôn đều thổn thức. Vốn dĩ khi mới kết hôn, Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa rất ân ái, ai ngờ, từ sau khi Cố Tứ Tường xảy ra tan nạn xe cộ, Hồ Dao Hoa giống như thay đổi thành người khác. Lần trước sau khi đại náo một trận trong bữa tiệc của Tống Giai về nhà, cô ta lập tức làm ầm lên đòi ly hôn, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng đòi phá bỏ.
Nghe thế, Cố Nam Sóc há hốc miệng: “Bỏ cả con? Cô ta muốn phá thai à? Em nhớ thai không nhỏ rồi mà?”
“Đúng là thai không nhỏ.” Cố Nam Thư thở dài: “Lúc ấy thai đã hơn năm tháng rồi.”
Cố Nam Sóc hít ngược một hơi khí lạnh: “Cô ta không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Ai biết được! Cả người giống như trúng tà vậy, cứ nằng nặc đòi ly hôn. Trước đây chính cô ta sống c.h.ế.t đòi gả cho Cố Tứ Tường. Bây giờ mới lấy nhau được vài tháng, đã ồn ào như vậy! Đừng nói Cố Tứ Tường không đồng ý, người nhà họ Hồ cũng không đồng ý. Không một ai ủng hộ cô ta, cô ta chỉ có thẻ hành quân lặng lẽ. Mọi người đều cho rằng cô ta đã tỉnh táo lại, đã nghĩ thông suốt rồi. Kết quả đứa trẻ vừa sinh ra, cô ta mới ở xong cữ, đã chạy mất. Còn cuỗm sạch cả số tiền mấy tháng qua Cố Tứ Tường vất vả làm thuê trên huyện kiếm được và tiền tiết kiệm của nhà họ Hồ. Chuyện vừa mới sảy ra mấy hôm trước, khi đó Cố Tứ Tường lên huyện về còn tưởng rằng có trộm vào nhà, nhà họ Hồ cũng không nghĩ tới…
Cố Nam Sóc:…… Đầu óc cô ta có vấn đề à!
Cố Nam Thư lắc đầu không ngừng.
“Đều là chuyện nhà người khác, không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta cứ thành thật kiên định sống cuộc đời chúng ta là được. Mấy quyển sách lần trước chị Hai đọc thế nào rồi? Lần trước em gọi điện thoại về không phải chị Hai nói mới gửi tiểu thuyết cho tòa soạn báo sao? Có hồi âm chưa?”
“Rồi! Bản thảo không được duyệt.” Nói tới đây, Cố Nam Thư cười rộ lên, hai mắt tỏa sáng.
Mặt Cố Nam Sóc đầy dấu chấm hỏi: Bản thảo không được duyệt còn vui vẻ như vậy?
“Chị vừa mới học chưa lâu mà, nào có chuyện được duyệt dễ dàng như vậy. Tuy rằng không qua, nhưng chị Tần nhìn bản thảo cuẩ chị, nói ý tưởng của chị không tồi, linh cảm rất tuyệt, chỉ là hành văn hơi kém. Chị ấy kiến nghị, chị nên đọc nhiều tác phẩm của danh gia, không cần câu nệ sách sở thuộc phương diện nào, chỉ cần là tác phẩm văn xuôi của danh nhân là được, bồi dưỡng văn hóa bên trong trước.”
Cố Nam Sóc sửng sốt: “Chị vẫn giữ liên hệ với chị Tần?”
“Có chứ! Thi thoảng viết lá thư, liên hệ không nhiều lắm.”
Cố Nam Sóc gật đầu, không nói được hay không. Chị gái có quyền tự do kết bạn, hắn không định can thiệp.