Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 225: Mua lại Phi Đằng




Hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái: “Chị với Liêu Phong không hợp nhau à? Tôi thấy hình như Liêu Phong đối xử với em trai chị không tồi, hai người…”

“Em trai tôi?” Người phụ nữ kia bật cười: “Tôi lấy đâu ra em trai!”

Cố Nam Sóc không hiểu ra sao: “Không phải Hà Quân chính là em vợ của Liêu Phong sao?”

Người phụ nữ kia châm biếm: “Chị gái của Hà Quân là Hà Tiểu Liên, người đã đi theo Liêu Phong bảy năm, chẳng phải em vợ sao.”

“Hà Tiểu Liên? Cái tên Tiểu Liên này có chút quen tai.” Lương Chấn Bang giật mình: “A, chính là Tiểu Liên thiết kế Lưu Đại Đệ? Cô ta là người phụ nữ của Liêu Phong? Nếu cô ta là người phụ nữ của Liêu Phong, sao Liêu Phong lại bảo cô ta làm ra chuyện kiểu này? Tuy rằng cô ta và Lưu Đại Đệ không xảy ra chuyện gì, nhưng để chụp được chứng cứ, hai người đều đã cởi hết quần áo. Liêu Phong tự đội nón xanh cho mình à?”

“Thế này tính là gì. Phụ nữ bên người Liêu Phong đâu chỉ có mình cô ta. Oanh oanh yến yến bên người Liêu Phong nhiều lắm, Liêu Phong chỉ để ý tới ai hữu dụng với ông ta, nghe lời ông ta mà thôi.

Cố Nam Sóc & Lương Chấn Bang:…… Xã hội quyền quý loạn thật đấy.

Người phụ nữ kia thở dài: “Tôi kết hôn với Liêu Phong mười mấy năm, cùng ông ta trải qua không ít sóng gió. Bên ngoài ông ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng bạc đãi tôi, chưa tháng nào là không cho mẹ con chúng tôi tiền sinh hoạt. Nhưng thứ một người vợ cần, chỉ là tiền bạc sao? Không phải trong lòng tôi không ấm ức, tôi hận ông ta, lại không xóa bỏ được tình cảm mười mấy năm. Có đôi khi tôi đã từng nghĩ tới, nói không chừng sẽ có ngày ông ta đá phải ván sắt, té ngã. Cho nên, số tiền ông ta đưa tôi đều tiết kiệm, không dám tiêu xài lung tung. Không ngờ…”

Cố Nam Sóc không muốn xen vào việc riêng của đối phương, bèn hỏi: “Việc thứ hai là gì?”

Người phụ nữ kia thu lại vẻ mặt cô đơn, cười nói: “Ông chủ Cố có hứng thú mua lại Phi Đằng không?”

“Chị muốn bán Phi Đằng?”

“Không giấu gì ông chủ Cố. Liêu Phong làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, tiền bạc trong nhà và trong xưởng đều dùng để bồi thường cho người bị hại rồi. Bây giờ Phi Đằng cũng chỉ còn dư lại mảnh đất và số máy móc đó là có giá trị. Đồ trong kho đều xử lý xong rồi. Tôi lại không hiểu tình hình kinh doanh trong xưởng, giữ nó lại làm gì? Huống chi, Liêu Phong còn vài người phụ nữ khác bên ngoài không bị liên lụy, mấy ngày nay luôn chạy tới gây chuyện nghĩ cách moi tiền.”

Nói tới đây, người phụ nữ kia bĩu môi: “Bọn họ thì tính là gì, bọn họ có đăng ký kết hôn đàng hoàng với Liêu Phong không? Bọn họ cũng xứng sao? Không phải tôi sợ bọn họ, chỉ là ngại phiền. Nếu ông chủ Cố muốn mua, tôi bán bốn vạn đồng, cái giá ấy thế nào?”

Bốn vạn? Cho dù hiện giờ Phi Đằng đang rơi vào cục diện rối rắm, nhưng chỉ riêng máy móc thôi cũng đáng giá rồi.

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Với cái giá ấy chị bán đâu chẳng được, sao lại chủ động tới tận cửa để tôi chiếm lợi thế này?”

“Nếu tôi không vội, đương nhiên có thể từ từ, bán giá tốt hơn. Nhưng tôi muốn nhanh chóng bán qua tay, lấy tiền về. Muốn bán được trong thời gian ngắn, người muốn mua có khả năng bỏ ra được số tiền này không nhiều lắm.”

Người phụ nữ kia thở dài: “Tôi muốn rời khỏi Bằng Thành, tới đâu cũng được. Chuyện Liêu Phong đã lên báo, thanh danh xem như đã thối nát ở Bằng Thành này, tôi có thể không để ý tới lời xầm xì bên ngoài, nhưng tôi không thể không nghĩ cho con trai con gái mình. Tôi muốn cho con mình hoàn cảnh sống tốt hơn.”

“Liêu Phong có mấy đứa con?”

Người phụ nữ kia sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được ý của Cố Nam Sóc: “Ông chủ Cố yên tâm, tuy rằng Liêu Phong lăng nhăng, nhưng con người ông ta lại rất mâu thuẫn. Bản thân tìm phụ nữ lưu tình khắp nơi, nhưng lại cảm thấy phụ nữ không cưới không hỏi có quan hệ bừa bãi với đàn ông có vợ đều không phải thứ tốt. Tôi và ông ta đã có con cái rồi, ông ta không thiếu người hương khói. Cho nên ông ta không cho phép mấy người phụ nữ bên ngoài kia có thai. Tài sản của ông ta, người thừa kế theo pháp luật chỉ có tôi và con tôi. Hai đứa con còn nhỏ tôi có thể quyết định thay, ông chủ Cố có thể yên tâm giao dịch, sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu đâu.”

Nếu đã như vậy, còn do dự cái gì? Mua! Đương nhiên là mua rồi!

Hai bên đều có ý, chuyện tiếp theo nhanh chóng hoàn thành.

Cố Nam Sóc tới Phi Đằng xem xét máy móc, lại xem hợp đồng và đăng ký kinh doanh trước kia khi Liêu Phong mở xưởng, tìm luật sư chuyên nghiệp tới, sau khi chứng minh không có vấn đề thì viết hợp đồng. Quy trình diễn ra vừa nhanh vừa thuận lợi. Ba ngày sau, Phi Đằng đã trở thành xưởng đồ chơi của Cố Nam Sóc.