Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 219: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (2)




“Công an không có chứng cứ, nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ! Nếu không phải tại nó, con trai chúng ta sẽ bị lừa tới Úc Thành, sẽ bị nhốt ở nơi đó không về được sao? Bà thử hỏi con trai mình xem, xem nó có đồng ý tha thứ cho Lưu Đại Đệ hay không, nó có bằng lòng bán nhà xưởng của nhà mình đi cứu Lưu Đại Đệ hay không? Bà luôn nói bà thương con trai, nhưng bà thật sự thương nó sao?”

“Đương nhiên là tôi thương nó rồi. Tôi chỉ có một đứa con trai là nó, sao có thể không thương? Nhưng Đại Đệ là cậu nó, trước kia cậu nó cũng rất thương yêu nó.”

“Lưu Đại Đệ thương yêu nó?” Lý Thủ Nghĩa chỉ cảm thấy nực cười: “Có lẽ khi còn nhỏ đúng là từng thương yêu thật, nhưng bây giờ…… Hừ! Thương yêu nó sẽ kết bè với người ngoài lừa nó tới Úc Thành sao? Sẽ trơ mắt nhìn nó bị nhốt lại bên đó sao?”

“Đại Đệ không cố ý đâu, chỉ là không còn cách nào khác. Đám người kia nắm được nhược điểm muốn kiện nó tội lưu manh, nó bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải…”

“Bị ép buộc bất đắc dĩ?” Lý Thủ Nghĩa lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó bị ép buộc bất đắc dĩ, nó không muốn ngồi tù, cho nên con trai tôi xứng đáng đi tìm c.h.ế.t sao? Bà có biết những ngày đó con trai chúng ta ở trong tay đám người kia đã phải sống thế nào không? Bà có biết con trai chúng ta đã phải chịu đựng những gì không? Khi tôi vừa cứu nó về, trông nó thế nào, bà còn nhớ rõ không?”

Cả người bà Lưu run lên, hoảng hốt nhớ lại. Khi con trai vừa được cứu về nhà, trên người có rất nhiều vết thương, cả người đều không có tinh thần, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, luôn miệng nói đừng đánh tôi, đừng g.i.ế.c tôi, đừng c.h.ặ.t t.a.y chân tôi… Phải ở nhà tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, mới dần dần khá lên.

“Lưu Thiến, bà có biết cảm giác bị người cầm d.a.o dí vào cổ là thế nào không? Bà có biết cảm giác bị người dùng d.a.o đè tay xuống định chặt đứt là thế nào không? Bà không biết, nhưng những cảm giác đó con trai bà đều đã hưởng qua. Đám người kia không phải nói đùa, bọn họ sẽ thật sự chặt đứt tay chân người ta, sẽ thật sự g.i.ế.c người! Bây giờ bà còn kiên trì muốn cứu Lưu Đại Đệ không?”

Bà Lưu nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chồng mình: “Tôi… Bây giờ không phải… Không phải con trai đã không việc gì rồi sao?”

“Không việc gì? Con trai có thể bình yên vô sự, là do tôi bán nhà xưởng, kịp thời mang tiền tới cứu nó về. Không phải vì Lưu Đại Đệ! Lưu Thiến, tôi thấy bà thật sự bị mỡ heo che mắt, không phân biệt được tốt xấu rồi. Hôm nay tôi đứng đây nói thẳng một câu, tôi sẽ không bao giờ cứu Lưu Đại Dệ. Đừng nói cứu nó, khi biết chuyện con trai gặp phải có bút tích của nó, tôi còn hận không thể g.i.ế.c nó, chỉ ngại ba năm quá ít, sao không thể nhốt nó thêm vài năm thôi!”

Không phải Lý Thủ Nghĩa không biết con trai mình cũng sai. Nhưng không ảnh hưởng tới ông ta oán hận đám người Liêu Phong, Lưu Đại Đệ. Con trai ông ta không tốt thật, ngây thơ đơn giản, không hiểu chuyện đời, còn có ý nghĩ kỳ lạ, người khác nói vài câu đã thật sự cho rằng có vụ đầu tư tốt, có thể kiếm được một khoản lớn. Nói vào hai câu đã tung tăng chạy theo m.ô.n.g người khác, bị người ta b án cũng không biết.

Có lẽ con trai ông ta còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng nó chưa bao giờ ăn chơi đàn đúm, chưa từng vào sòng bạc, thậm chí không biết sòng bạc trông như thế nào. Nếu không có người dẫn dụ, nó tuyệt đối sẽ không vào.

Ngã một lần khôn hơn một chút, qua lần này, Lý Thủ Nghĩa cũng hiểu rõ, không thể tiếp tục để con trai mình ngu ngơ như vậy. Ông ta đã quyết định, sau này dù có bận rộn, cũng phải bớt ra chút thời gian dạy dỗ con trai, sửa lại tính cách của nó. Không cần nó có tiền đồ lớn lao, chỉ cần như người bình thường, sinh sống yên ổn thành thật là được.

Bà Lưu lại không nghĩ như vậy. Bà ta muốn con trai sống tốt, cũng muốn em trai sống tốt. Không phải bà ta không oán em trai hại con trai mình. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em trai, bà ta lại mềm lòng. Ít nhất con trai đã không vấn đề gì rồi, nếu không tạo thành thương tổn không thể cứu vãn được, tha thứ cho em trai thì đã sao?

Bà ta không cách nào tiếp thu lời Lý Thủ Nghĩa nói: “Lý Thủ Nghĩa, ông không thể như vậy!”

“Tôi có thể!” Lý Thủ Nghĩa nói chắc như đinh đóng cột, giọng nói nghiêm túc: “Lưu Thiến! Tôi không nợ nhà họ Lưu các người, càng không nợ Lưu Đại Đệ. Mấy năm nay, tôi giúp Lưu Đại Đệ bao nhiêu lần, lau m.ô.n.g cho nó bao nhiêu lần, bà có nhớ nổi không? Bà luôn nói mẹ tôi coi thường bà, nhưng bà có từng nghĩ tới hay không, bà luôn lấy đồ trong nhà trợ cấp nhà mẹ đẻ, Lưu Đại Đệ vừa gây họa bà đã che chở, nhờ tôi bận trước bận sau thu dọn cục diện rối rắm cho chị em bà. Mẹ tôi có thể không coi thường sao?”

“Chuyện khác không nói, chỉ nói riêng chuyện lần này thôi. Khi bán xưởng, bà không đồng ý hợp đồng hợp tác với Cố Nam Sóc, tôi còn cho rằng bà thật lòng muốn tốt cho tôi, bằng lòng đi theo tôi dùng số tiền còn lại bắt đầu lại từ đầu. Ai ngờ hóa ra đều vì Lưu Đại Đệ!”

“Được! Cứ cho rằng khi đó bà chưa biết chuyện của con trai có liên quan tới nó. Bà cảm thấy người quan trọng hơn tiền, tôi nhận. Nhưng bây giờ bà đã biết rõ Lưu Đại Đệ đã làm gì với con trai mình, bà vẫn muốn giúp nó, còn muốn tôi lại lần nữa bán xưởng giúp nó sao? Lưu Thiến, không phá sạch tài sản của nhà họ Lý chúng tôi, bà không cam lòng có phải không?”

Lý Thủ Nghĩa hít sâu một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, hạ quyết tâm: “Chúng ta ly hôn đi!”