Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 218: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (1)




Một con đê nhiều năm thiếu tu sửa, tuy nhìn qua mặt ngoài vẫn rất ra gì và này nọ, nhưng bên trong đã mục nát từ lâu, ngày ngày cố gắng chống chọi với nước lũ đã vô cùng cố sức rồi. Nhưng chỉ cần nó vẫn đứng vững, nước lũ sẽ không vượt qua nổi rào chắn này, hạ du sẽ có thể bình yên. Nhưng nếu có một ngày, trên người nó xuất hiện một khe nứt, nước lũ có thể chui vào từ đó, đánh thẳng vào phần mục nát bên trong, cả con đê sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.

Trường hợp của Liêu Phong chính là như thế.

Ông ta từng làm không ít chuyện xấu, mấy thứ đó được che giấu dưới vẻ bề ngoài ngăn nắp, công an không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không có cách nào với ông ta. Nhưng đột nhiên Cố Nam Sóc lại đập xuống một búa, mở ra một khe hở, công an có thể thuận lợi xin lệnh bắt giữ điều tra, vừa điều tra rất nhiều thứ đều trồi lên mặt nước.

Đầu tiên là Lưu Đại Đệ, cậu ta khóc lóc thảm thiết nói bản thân bị ép buộc. Liêu Phong bày kế chụp ảnh cậu ta, nắm lấy nhược điểm của cậu ta, ép buộc cậu ta phải liên lạc với nhân viên trong xưởng đồ chơi Nam Lân, ăn trộm bản thiết kế của Cố Nam Sóc.

Lời khai này lập tức kéo vị “Tiểu Liên” kia ra ánh sáng.

Qua Tiểu Liên lại bắt được Hà Quân. Từ Hà Quân lại lôi ra được nhiều người hơn nữa.

Bị công an thẩm vấn, những người này không chịu nổi áp lực, biết bao nhiêu đều khai ra hết không thiếu chuyện nào.

Thế lực của Liêu Phong lập tức sụp đổ hoàn toàn, không cách nào xoay người.

Cũng tra ra được manh mối vụ án của Trần Tuấn Huy, người tên là “Giả Nham Sơn” kia chính là đàn em của Liêu Phong. Đối phương vừa dùng tên giả, vừa dùng giấy tờ giả để ký kết hợp đồng lừa đảo, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

Còn chuyện của nhà Lý Thủ Nghĩa lại không dễ làm lắm. Tuy rằng người “Bạn” kia cũng là đàn em của Liêu Phong, nhưng đối phương chỉ dùng ngôn ngữ dẫn đường, do con trai Lý Thủ Nghĩa tự nguyện tới Úc Thành, cũng tự nguyện tham gia bài bạc, cũng tự nguyện ký giấy vay tiền, thiếu nợ một khoản lớn. Vụ án này chỉ có thể nói là dụ dỗ, thiếu quá nhiều chứng cứ mang tính quyết định, không thể giải quyết được gì.

Cũng may đám người Liêu Phong phạm nhiều tội, ngoài hai vụ án kể trên, còn vô số hành vi phạm tội khác của bọn họ. Cuối cùng đám người cầm đầu Liêu Phong, Hà Quân, Tiểu Liên đều bị phán tử hình. Lưu Đại Đệ bị phán ba năm, đám đàn em còn lại đều rơi vào cảnh lao ngục chưa hẹn ngày ra.

Nhà Lý Thủ Nghĩa lại lần nữa cãi nhau ầm ỹ.

“Thủ Nghĩa, em cầu xin anh! Nó là em trai em, anh cứu nó đi mà! Nó mới hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù, sau này ra ngoài sao còn cưới được vợ? Có con gái nhà ai lại đồng ý gả cho nó?”

Sắc mặt Lý Thủ Nghĩa đen xì: “Không ai gả chẳng phải càng tốt sao! Miễn tai họa cho người trong sạch!”

“Lý Thủ Nghĩa! Sao ông có thể nói ra lời như vậy? Đó là em trai ruột của tôi đấy!”

“Tôi nói sai sao? Loại người giống nó, bà thử hỏi lại lòng mình xem, nếu nó không phải em trai bà, nếu bây giờ bà vẫn chưa kết hôn, là con gái nhà khác, bảo bà gả cho nó, bà có đồng ý không?”

Bà Lưu cứng họng: “Tôi… Tôi…”

“Không muốn phải không? Có thể thấy chính bà cũng hiểu rõ người em trai này của bà là loại người thế nào rồi.”

Bà Lưu cắn răng, òa khóc: “Nhưng mà…… Tôi chỉ có một người em trai như vậy. Cha mẹ đều không còn nữa, trước khi c.h.ế.t đã phó thác thằng bé cho tôi. Tôi không thể không quan tâm đến nó. Nhà mẹ đẻ tôi cũng chỉ còn mình nó là người nối dõi, Thủ nghĩa, ông giúp nó có được không?”

“Bây giờ nó là tội phạm quốc gia rồi, bà cho rằng tôi là ai? Tôi có thể làm gì giúp nó?”

Nghe Lý Thủ Nghĩa nói vậy, bà Lưu lau nước mắt, vội vàng nói: “Tôi đã hỏi rồi. Chuyện giữa nó và Tiểu Liên, công an đã điều tra rõ là do người khác thiết kế hãm hại, nó vô tội. Chuyện trộm bản thiết kế, nó không phải chủ mưu, cũng không nhận được lợi ích gì. Chỉ cần Cố Nam Sóc chịu thông thảm, có thể giảm nhẹ hình phạt, thậm chí không bị phạt. Không phải kỹ sư Nghiêm không vấn đề gì sao? Thủ Nghĩa, chúng ta đi cầu xin Cố Nam Sóc, cậu ta muốn gì, chúng ta đều cho cậu ta, cho cậu ta thêm chút tiền bồi thường, chắc cậu ta sẽ đồng ý thôi. Có được không?”

Lý Thủ Nghĩa tức giận đến mức hai tay run rẩy: “Tiền? Lưu Đại Đệ có tiền sao? Ngươi có tiền sao?”

“Không phải nhà chúng ta có tiền à? Cho dù tiền mặt không đủ, chúng ta còn có nhà xưởng, bán nhà xưởng là có…”

“Lưu Thiến! Bà điên rồi! Có phải trong lòng bà chỉ có mình em trai bà hay không? Còn tôi thì sao? Bà có nghĩ tới tôi không? Cho dù bà không nghĩ cho tôi, cũng phải nghĩ cho con trai bà chứ? Bà để con trai bà chỗ nào? Bà chỉ nói chuyện nó và Tiểu Liên, nói chuyện nó ăn trộm bản thiết kế của Nam Lân, còn chuyện nó và con trai chúng ta thì sao?”

Bà Lưu chột dạ cúi đầu, giọng nói nhỏ đi không ít: “Chuyện đó…… Không phải là không có chứng cứ à?”