Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 211: Tàn nhẫn hơn




Xưởng đồ chơi Phi Đằng.

Liêu Phong nổi trận lôi đình, ấm chén trong văn phòng bị quăng ngã đầy đất, ngay cả bàn làm việc cũng bị đá chỏng chơ. Ông ta nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ban đầu, chẳng qua ông ta chỉ muốn dựa vào Nam Lân để vớt một khoản, sao cuối cùng lại biến thành thế này nhỉ?

Đúng rồi! Lần đầu tiên giảm giá, vốn dĩ ông ta cho rằng Nam Lân sẽ hành động, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối, muốn thử thăm dò sâu cạn của Nam Lân. Kết quả Nam Lân trực tiếp thoái nhượng, vậy mà không hề lưu luyến khoản lợi nhuận kếch xù kia, nhường ra toàn bộ thị trường.

Khi ấy ông ta cũng từng nghĩ, có phải Nam Lân đang giở trò quỷ hay không, biết đâu trong đó còn có bẫy. Nhưng mà không có Nam Lân, doanh số của Phi Đằng bay lên liên tục, có xu thế trở thành Nam Lân thứ hai, nhất thời khiến ông ta bị tiền tài mê mắt. Đặc biệt một tuần sau, hai tuần sau, ba tuần sau, Nam Lân vẫn yên lặng không có hành động nào.

Nhà xưởng không bán ra được một món hàng nào suốt hơn hai mươi ngày, nếu thật sự có hậu chiêu, sẽ chờ đợi lâu như vậy sao? Sẽ gánh chịu tổn thất lớn như vậy sao?

Ông ta bắt đầu nghi ngờ, có phải mình đã quá xem trọng Nam Lân rồi không? Đặc biệt là trong cuộc chiến về giá, chỉ cần mình kiên trì tới cùng, có thể chiến thắng tất cả số nhà xưởng còn lại, kéo sụp bọn họ, sẽ chỉ còn một mình xưởng nhà ông ta. Có thể một mình độc đại, ai lại bằng lòng chia sẻ lợi ích với người khác?

Dã tâm của ông ta bị câu lên, càng lún càng sâu, càng không dễ dàng buông tay.

Kết quả cuối cùng, không hề kiếm được chút lợi ích nào, còn thua lỗ một khoản.

Liêu Phong tức giận ngứa răng! Là Nam Lân! Là Cố Nam Sóc!

Cố Nam Sóc đã làm ra món đồ chơi mới từ lâu, cũng đã nghĩ ra biện pháp phản kích, lại giương cung không bắn, chờ đợi đến ngày một kích có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ. Càng kéo dài lâu, xưởng đồ chơi càng tổn thất nhiều. Nếu Cố Nam Sóc ra tay sớm, kết cục sao có thể như hiện tại?

Chiêu này dùng hay lắm, một chiêu thôi đã trấn trụ được tất cả mọi người.

Có bài học lần này rồi, dù nhìn thấy con quay phát nhạc bảy màu, s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng nhiều nòng, đàn piano cầm tay bán chạy đi chăng nữa, trong lòng mọi người cũng sẽ sợ hãi. Nếu như xe đồ chơi và s.ú.n.g giả có thể phỏng chế, ba món hiện giờ chắc chắn cũng có thể phỏng chế. Nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa ai dám?

Còn không phải vì tổn thất trước đó quá lớn, nếu lại lần nữa đầu tư, lỡ thua lỗ không đứng dậy nổi thì sao? Quan trọng hơn là, bọn họ còn sợ Cố Nam Sóc vẫn cất giấu hàng mới, đợi mình cực cực khổ khổ làm xong, đầu tư vào một đống tiền, hắn lại giở trò cũ thì bọn họ phải làm thế nào? Đã chịu thiệt một lần, ai muốn chịu thiệt lần hai?

Trong mắt Liêu Phong hiện lên hận ý.

Nếu Cố Nam Sóc đã tàn nhẫn như vậy, thì ông ta sẽ tàn nhẫn hơn! Chạy theo sau m.ô.n.g Nam Lân phỏng chế, nhặt lại thứ người khác không cần thì có ý nghĩa gì. Muốn làm, phải làm lớn hơn, ông ta phải chạy trước Nam Lân mới được.

Cũng đến lúc nên tính sổ với Cố Nam Sóc về hai chuyện tốt hắn làm trước đó rồi!

Ông ta hít sâu một hơi, quay đầu nói với Hà Quân: “Đi gọi Lưu Đại Đệ lên đây!”

********

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Đêm khuya tĩnh lặng, nhà xưởng đóng cửa, tất cả công nhân đều đã ra về, chỉ còn bảo vệ vẫn đang làm việc.

Cố Nam Sóc rất chú trọng công tác bảo an. Từ sau khi hắn tiếp nhận, số lượng nhân viên bảo vệ đã tăng gấp ba, từ hai người ban đầu, biến thành sáu người như hiện tại. Bảo vệ được chia làm ba ca, hai người một ca, mỗi ca đều không cố định mà làm việc luân chuyển theo trình tự. Công tác bảo vệ cũng được quy hoạch kỹ càng tỉ mỉ, yêu cầu không phải nhiều bình thường đâu.

Nhưng mà nhân viên bảo vệ đều không hề có ý kiến, bởi vì đãi ngộ Cố Nam Sóc đưa ra không tồi, nhận tiền lương nhiều hơn nhà người khác, làm việc mệt hơn chút cũng đáng giá. Đặc biệt là làm ca đêm còn có trợ cấp, điều này khiến nhân viên bảo vệ không những không từ chối làm ca đêm, còn tranh cướp nhau làm.

Đêm tối, kỹ sư Nghiêm đi tới cửa nhà xưởng, chủ động gõ cửa phòng an ninh.

“Tiểu Lôi, Tiểu Viên. Hôm nay hai cậu trực ca đêm à!”

“Vâng! Kỹ sư Nghiêm, đã khuya thế này rồi, chú còn tới đây làm gì?” Tiểu Lôi cười hì hì trả lời.

Kỹ sư Nghiêm đưa một điếu thuốc qua: “Ai! Còn không phải vì cháu gái nhà tôi sao! Cậu cũng biết đấy, ông chủ chỗ chúng ta là người tốt, trong xưởng có món đồ chơi mới nào, công nhân đều được phát một cái miễn phí. Cháu gái tôi nghiện luôn con quay phát nhạc bảy màu mới ra, hôm nay cãi nhau với bạn học trong trường, chẳng may bị rơi vỡ hỏng mất, về nhà khóc lóc mãi không thôi, thiếu chút nữa tôi đã bị dìm trong nước mắt rồi.”

“Tôi hứa để mai sẽ mua cho con bé cái mới, nhưng con bé không chịu, cứ khăng khăng đòi phải có luôn, đã tối thế này rồi, tôi biết đi đâu kiếm cho con bé bây giờ? Con bé ở nhà khóc lóc, vợ tôi không nhịn nổi liền sai tôi ra ngoài. Tôi mới nghĩ tới nhà xưởng lấy một cái, ghi sổ vào mai trả tiền cũng được. Cậu yên tâm, khi ra ngoài tôi sẽ làm theo quy định, cho các cậu kiểm tra người.”

Tiểu Lôi cười ha ha: “Biết chú thương cháu gái rồi. Bây giờ trẻ con trong nhà đều như tổ tông sống, con trai cháu cũng thế. Để cháu mở của cho chú, chú vào đi. Bây giờ bên kho không có người, nhưng chắc chỗ nhân viên kỹ thuật chú làm việc vẫn còn hàng mẫu trước kia dư lại, chú lấy tạm bên đó đi, khỏi cần gọi anh Lưu quản lý kho tới!”

“Ừ để tôi tìm thử, nếu không có thì thôi! Chuyện cỏn con thế này, sao có thể khiến nhiều người mệt nhọc như vậy.”