Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 202: Vì sao




Mẹ Thôi run lên, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ không tốt: “Lời… Lời này của cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì, không phải hai người đã hiểu hay sao?”

Sắc mặt Thôi Hoành Chí đại biến, đột nhiên nhớ tới ngày nhà họ Dương xông vào nhà bọn họ, lúc cha Dương mắng Dương Tiểu Muội từng nói “Nếu không phải có người báo tin cho tao”.

Khi ấy bọn họ không để ý, bây giờ nghĩ lại thì… Là ai đã báo tin cho cha Dương?

Nhà họ Dương ở cách huyện Nguyên Hoa trên trăm dặm, cho dù bọn họ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, cũng trời xa đất lạ, sao có nhiều thời gian, tinh lực và mạng lưới quan hệ điều tra được nhiều chuyện như vậy? Nhưng chẳng những bọn họ đã điều tra rõ, còn nắm giữ nhân chứng vật chứng từ lâu, chỉ chờ làm khó dễ nhà họ Thôi.

Sau đó lại một loạt chuyện xấu khác nối đuôi nhau tới…

Trước đây Thôi Hoành Chí chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cha mẹ anh ta đều đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, anh ta không có nhiều thời gian suy ngẫm. Bây giờ nghe Cố Nam Sóc nói như vậy, dường như mọi thứ đều trở nên rõ ràng, tất cả nghi hoặc đều đã thông suốt.

Là Cố Nam Sóc! Là hắn!

“Là cậu báo tin cho nhà họ Dương! Chuyện cha tôi là cậu làm?”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi làm gì? Cha anh định bán cháu gái, là tôi làm sao? Cha anh đòi tiền người ta, là tôi làm sao? Cha anh ký giấy cam đoan, cũng là do tôi làm à? Những chuyện tôi nói với nhà họ Dương, có chuyện nào là tôi vu oan cho ông ta không? Đối với loại người mua bán trẻ con, là công dân có tinh thần trượng nghĩa, không phải đều nên đứng ra đả kích, trừ hại cho dân sao?”

Thôi Hoành Chí hít sâu một hơi, lời này chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận. Vậy mà đối phương lại không thèm che giấu chút nào.

“Cậu… Vì sao cậu phải làm như vậy?”

“Vì sao?” Cố Nam Sóc nhíu mày: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Là bởi vì nhà anh không nghe hiểu tiếng người!”

Cả người Thôi Hoành Chí lung lay, mẹ Thôi cũng giật mình. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, tai họa liên tục xảy ra với nhà họ Thôi, hóa ra tất cả nguyên nhân đều vì bọn họ tới cầu xin Cố Nam Thư quay lại.

“Mày… Tao liều mạng với mày!” Mẹ Thôi xông lên định đánh Cố Nam Sóc, đáng tiếc còn chưa chạm vào hắn, đã bị bắt lấy cổ tay đẩy ra ngoài. Mẹ Thôi lảo đảo, ngã vào trong lòng Thôi Hoành Chí.

Mẹ Thôi nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức hai mắt đỏ đậm: “Sao mày có thể làm vậy! Sao mày lại độc ác thế? Nhà họ Thôi chúng ta đổ mốc mấy đời mới gặp phải nhà họ Cố chúng mày!”

“Là nhà họ Cố tôi đổ mốc mấy đời mới gặp nhà bà mới đúng chứ nhỉ? Tôi ác độc? Chẳng qua tôi chỉ công khai chuyện nhà bà làm ra ngoài mà thôi, không hề bôi nhọ nhà bà một tí tẹo nào. Nếu làm vậy cũng là ác độc, vậy nhà bà thì sao?”

Cố Nam Sóc chỉ thẳng vào mẹ Thôi: “Bà tới nhà tôi làm ầm ĩ, vừa khóc vừa quỳ, luôn miệng nói mình có lỗi, xin chị gái tôi tha thứ cho Thôi Hoành Chí, cho Thôi Hoành Chí thêm một cơ hội. Nếu bà thật sự biết lỗi, bà nên âm thầm dò hỏi chị gái tôi, nếu chị ấy không muốn thì nên cách xa chị ấy, chứ không phải xuất hiện trước mặt. Vì sao bà gióng trống khua chiêng như vậy, bà nghĩ tôi không biết sao?”

“Còn không phải dựa vào mình một đống tuổi rồi, giả vờ giả vịt, muốn mọi người đồng tình với bà, thương hại bà! Bà càng đáng thương, càng xuống nước, mọi người càng thấy chị gái tôi nhẫn tâm, thấy chị ấy quá sắt đá, thấy chị ấy quá kiêu ngạo ương ngạnh không có tình người. Bà dám nói bà không có ý nghĩ dùng cách này để bức em chị gái tôi, để chị ấy không thể không đồng ý hay không?”

“Còn anh nữa!” Cố Nam Sóc lại chỉ vào Thôi Hoành Chí: “Mở miệng ra là nói nếu chị gái tôi không đồng ý sẽ quỳ không đứng dậy! Quỳ hay lắm, quỳ giỏi lắm! Đây là thái độ cầu xin tha thứ của anh à? Không phải cũng có cùng ý nghĩ với mẹ anh sao? Nếu ngày đó không phải đúng lúc huyện trưởng Tần tới nhà, nếu không phải sợ hãi quyền thế của đối phương, anh sẽ ngoan ngoãn ra về sao? Mấy ngày sau đó anh đều không xuất hiện, là thật sự bị đả kích không dậy nổi, hay là vì bị huyện trưởng Tần dọa sợ không dám xuất hiện? Cho nên mới bảo mẹ anh ra mặt?”

Thôi Hoành Chí há mồm muốn phản bác.

Nhưng một câu của Cố Nam Sóc đã chặn họng anh ta: “Anh dám thề, trước khi mẹ anh tới nhà họ Cố, anh thật sự không biết một chút nào?”

Miệng Thôi Hoành Chí mấp máy một lúc, cuối cùng mím chặt môi, nói không nên lời. Anh ta biết chuyện đó. Hôm mẹ anh ta nói chuyện với chị gái, anh ta ở trong phòng đã nghe trộm được. Anh ta mang theo mong đợi, mong đợi mẹ mình đi chuyến này, nếu mẹ anh ta thành công thì sao? Nếu Cố Nam Thư đồng ý quay lại thì sao? Anh ta cũng muốn Cố Nam Thư quay về, cho dù dùng biện pháp gì, chỉ cần cô ấy có thể quay về, anh ta đều không để bụng. Cho dù Cố Nam Thư sẽ tức giận, nhưng chỉ cần sau này anh ta đối xử tốt với cô, sẽ có ngày cô nguôi giận.