Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 200: Dọn đi




Thật ra trong niên đại này, không hề thiếu người như cha Thôi, cũng không phải chỉ mình cha Thôi làm ra chuyện như vậy. Nhưng đa phần đều là hai bên tình nguyện, không ai báo án nên không ai truy xét.

Lần này lại khác, thái độ của nhà họ Dương vô cùng cứng rắn, không chịu lui nửa bước. Còn nói nếu công an ba phải vì cha Thôi là ông nội của đứa trẻ, bọn họ sẽ kiện lên thành phố, thành phố không được bọn họ sẽ kiện lên tỉnh. Ngoài ra còn gửi bài cho báo chí và đài truyền hình, ngay cả cách xử lý của cục công an cũng tuyên dương ra ngoài.

Công an thấy thế còn có thể làm gì? Tất nhiên là làm việc theo pháp luật rồi. Có điều xét thấy hành vi của cha Thôi chưa thực hiện được, nên không phạt nặng, chỉ phán ba năm tù có thời hạn. Đối với cha Thôi mà nói, tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

So sánh với nhau thì kết quả án kiện của mẹ Thôi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi bác sĩ kiểm nghiệm vết thương trên người đứa trẻ, nói rõ vết thương không nghiêm trọng lắm, phạm vi bị phỏng cũng không lớn, cộng thêm hiện giờ pháp luật vẫn chưa quy định chặt chẽ về hành vi ngược đãi trẻ em, ngày thường đa phần người lớn đều đánh con cháu trong nhà, có người ra tay không đúng mực, quá nóng giận, còn đánh nặng hơn nhiều. Bởi vậy, công an không định tội mẹ Thôi.

Còn chuyện mưu sát, cũng chỉ là vài câu nói miệng của mẹ Thôi, không có bằng chứng nào khác, nên không giải quyết được gì.

Đối với kết quả này, hình như cha Dương đã đoán ra từ trước, nên cũng không thất vọng lắm.

Trong lòng ông ta thầm than một tiếng, quả nhiên, đều bị “Người tốt bụng” truyền tin cho ông ta đoán trúng. Nhưng không sao, đến đây chưa phải đã kết thúc. Dựa theo kế hoạch “Người tốt bụng” kia chỉ cho bọn họ, tuy rằng mẹ Thôi không bị phạt, nhưng vẫn bị tạm giam phê bình giáo dục mấy ngày.

Sau khi ra ngoài, cha Dương lại tới tìm người của tổ dân phố và hội phụ nữ, sau khi sửa lại lời nói khiến câu chuyện mẹ Thôi khắt khe con dâu muốn g.i.ế.c cháu gái nhuộm đẫm cảm xúc, thì lan truyền ra ngoài. Nhân tiện còn nhấn mạnh Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội vẫn chưa ly hôn, nhà họ Thôi đã tới cầu xin Cố Nam Thư phục hôn. Chụp cho nhà họ Thôi cái mũ “Tư tưởng phong kiến” “Muốn một chồng nhiều vợ”.

Tư tưởng này không ổn, nếu đặt ở mấy năm trước, còn bị lôi ra phê đấu đó! Tuy rằng thời đại bây giờ đã khác, nhưng cũng không thể để bọn họ tùy ý làm bậy.

Vì thế, mẹ Thôi lại bị tổ dân phố và cán bộ hội phụ nữ theo dõi.

Sau nhiều lần điều giải, cuối cùng nhà họ Dương vẫn giữ vững lập trường, Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội ly hôn, hơn nữa mẹ Thôi còn phải bồi thường vì hành vi của mình. Nhưng nhà họ Thôi còn tiền không? Đúng là có một ít, nhưng chút tiền ấy đủ để bồi thường sao? Hiển nhiên là không đủ. Có ai là không biết, trước đây khi Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư ly hôn, nhà bọn họ đã phải bồi thường hai ngàn đồng. Bây giờ muốn dùng chưa tới hai trăm để tống cổ Dương Tiểu Muội, sao nhà họ Dương có thể đồng ý?

Không có tiền cũng không sao, vẫn còn xe đạp, đồng hồ nhỉ?

Chỉ cần là đồ vật đáng giá, cuối cùng đều bị nhà họ Dương cướp đoạt.

Nhìn căn nhà trống đi một nửa, mẹ Thôi vô cùng đau lòng, nhưng cũng thở phào một hơi. Nhà họ Dương đi rồi, cuối cùng bà ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, nhà họ Dương đã đi thật, nhưng còn chuyện xui xẻo hơn đang chờ bọn họ.

Mấy ngày nay, hành động của người nhà họ Thôi đã lan truyền khắp nơi, nhanh chóng lên men, xu thế còn mạnh mẽ hơn lần trước, tình hình cũng nghiêm trọng hơn xa lần trước.

Người trong khu tập thể này ra ngoài đều sẽ bị hỏi: “Anh chị cũng ở trong khu tập thể xưởng máy móc à? Có phải trong khu tập thể có người họ Thôi bị bắt không? Nghe nói nhà bọn họ làm ra chuyện không phải người… blah blah..”

“Ui, nhà các chị cũng ở trong khu đó, không phải cũng như vậy chứ?”

“Không phải tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao? Ở cùng nhau trong một khu tập thể mười mấy năm, tính tình nhà họ Thôi như vậy, ai biết bọn họ có bị lây nhiễm hay không.”

……

Hàng xóm trong khu tập thể tức giận tới mức náo loạn cả lên.

Ngày hôm sau, bọn họ tập hợp nhau lại, tới tìm lãnh đạo nhà xưởng, yêu cầu lãnh đạo đuổi nhà họ Thôi ra khỏi khu tập thể, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lý do rất đơn giản.

Thứ nhất, gièm pha về nhà họ Thôi lan truyền ra ngoài, liên lụy tới thanh danh của khu tập thể xưởng máy móc. Đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Nào có chuyện một nhà gây rối, cả khu tập thể phải chịu tiếng xấu. Xưởng máy móc là nhà xưởng quốc doanh số một số hai trong huyện, không thể để loại người này làm hỏng danh dự tốt bọn họ mất nhiều năm xây dựng.

Thứ hai, năm đó cha thôi được điều tới huyện Nguyên Hoa từ nơi khác, khi phân phòng phúc lợi, cốn dĩ còn chưa đủ thâm niên, cũng không có tư cách. Nhưng khi đó nhà xưởng khan hiếm nhân tài kỹ thuật, tuy trình độ kỹ thuật của cha Thôi không cao, nhưng cũng đủ để giải quyết nguy cơ lửa xém lông mày trong xưởng rồi, vì nể tình, lãnh đạo mới quyết định, chia phòng ở cho ông ta.

Nhưng khi chia phòng cũng có điều kiện, cha Thôi phải làm cho xưởng máy móc tới khi về hưu, không thể quay về hoặc chuyển đi nơi khác. Bây giờ đúng là đã nghỉ hưu thật, nhưng không phải nghỉ hưu bình thường, mà bởi vì gièm pha, mới phải “hưu bệnh”. Hiển nhiên không phù hợp với điều kiện trước kia từng nói. Nếu đã như vậy, chuyện phòng ở phải tính kiểu khác.

Thứ ba. Hiện nay cha Thôi phạm pháp bị bắt ngồi tù, cô phụ ưu đãi mấy năm nay nhà xưởng dành cho ông ta, càng cô phụ tấm lòng của lãnh đạo trước đó đã chạn lại gièm pha giúp ông ta, để ông ta “Hưu bệnh”. Xưởng máy móc tuyệt đối không thể có nhân viên như vậy, phải xóa tên!

Thứ tư, mặc dù thâm niên của cha Thôi đủ dày, làm ra không ít cống hiến cho nhà xưởng. Nhưng người trong khu tập thể, đâu chỉ mình ông ta là người có thâm niên? Nói tới cống hiến, có ai là không cống hiến? Lãnh đạo không thể vì phần cống hiến này, mà bao dung mãi cho cha Thôi, khiến những người khác chịu ấm ức.

Người trong khu tập thể đồng tâm hiệp lực, cộng thêm thời buổi này không dễ được phân cho phòng phúc lợi, còn rất nhiều công nhân trong nhà xưởng chưa được phân phòng, đuổi nhà họ Thôi đi, không phải có một căn trống sao? Cho dù có nhiều người đợi phân phòng, cơ hội nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn không có.

Vì thế mọi người lòng đầy căm phân, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như vũ bão, trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Lãnh đạo thu lại phòng ở của nhà họ Thôi, ra lệnh cưỡng chế nhà họ Thôi phải dọn đi trong vòng ba ngày.

Dọn? Có thể dọn đi đâu?

Mẹ Thôi khóc nháo không ngừng, Thôi Hoành Chí tìm người nói lý khắp nơi, nhưng hai người bọn họ sao có thể nói lại được mấy trăm người trong xưởng máy móc? Cuối cùng chỉ có thể xám xịt làm theo.