Cố Nam Sóc nhanh chóng tiếp thu hiện thực, ánh mắt chậm rãi rơi xuống quyển sách trong tay. Quyển sách này sau khi hắn hạ sốt tỉnh lại, đột nhiên xuất hiện trên đầu giường, có tên là “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều”.
Ngoài hắn ra, không ai xem được vẻ ngoài chân thật của quyển sách này, nó có thể biến hóa thành mọi hình thức, ví dụ như vừa rồi, trong mắt Cố Nam Huyền, nó chỉ là muột quyển sách giáo khoa rất bình thường.
Nhưng thực tế nó không hề mỏng như quyển sách giáo khoa. Nó gồm có ba bộ thượng trung hạ gắn vào với nhau, độ dày có thể so với từ điển Tân Hoa.
Cố Nam Sóc nheo mắt lại, không muốn thừa nhận lại không thể không thựa nhận, hắn đã biến thành nhân vật trong sách.
Cả quyển sách dài trăm vạn chữ, kể về cuộc đời hơn ba mươi năm của Cố Kiều, miêu tả quá trình trưởng thành của nữ chính từ thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên đến nhà giàu số một, sự nghiệp tình yêu đều được mùa.
Đúng là cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều có khác, nữ chính có vận may bao quanh, trên con đường thành công dù gặp phải trắc trở vẫn có thể gặp dữ hóa lành, không những bản thân may mắn ngập trời, còn có thể nâng đỡ những người xung quanh.
Đáng tiếc, Cố Nam Sóc cùng họ với đối phương, cũng có quan hệ huyết thống gần gũi, lại không phải người được nữ chính nâng đỡ.
Trong nguyên tác, Cố Nam Sóc chưa bao giờ chính thức lên sân khấu, chỉ xuất hiện trong lời kể của các nhân vật khác. Tất cả bút mực viết về hắn cộng lại không quá một nghìn từ, gần như chỉ là công cụ hình người đưa tặng kỳ ngộ cho nữ chính, sau khúc dạo đầu đã về với đất mẹ.
Mà hiện tại, khoảng cách tới ngày hắn chết còn chưa tới một năm.
Cố Nam Sóc:……
Suất diễn của em gái Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai của hắn thật ra hơn hắn rất nhiều, đáng tiếc một người là kẻ bị đem ra so sánh với nữ chính, ba người khác tất cả đều là vai ác.
Cuối cùng em gái chết oan chết uổng, ba đứa cháu trai, một đứa bị bắn chết, một đứa tai nạn xe cộ đi đời nhà ma, một đứa ở tù mọt gông.
Cố Nam Sóc:……
Mẹ kiếp!
Hai tay hắn run rẩy, cố gắng ngăn chặn mới miễn cưỡng đè ép được lửa giận trong lòng.
Cố Nam Sóc không biết vì sao mình lại xuyên tới đây, cũng không biết quyển sách từ trên trời rơi xuống này là thế nào, nhưng nếu đã để hắn biết rõ tất cả, hắn sẽ không để mình và người thân rơi vào kết cục bi thảm trong nguyên tác.
Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, lại lần nữa mở sách ra, cẩn thận xem xét những việc nhỏ không đáng kể trong cốt truyện, vậy mà đúng là đã để hắn phát hiện ra được vài thứ.
Hai ngày trước, sau khi hắn và em gái phát hiện Lâm Thục Tuệ cuỗm hết tiền bạc trong nhà chạy trốn, đã đuổi theo tới huyện, đáng tiếc vẫn chậm một bước, khi tới nhà ga tàu hỏa đã lăn bánh rồi.
Thật ra bọn họ cũng từng nghĩ tới chuyện đi thẳng tới nhà mẹ đẻ Lâm Thục Tuệ, nhưng không bắt được tận tay, bọn họ lại không bằng không chứng, lấy gì ra để đối kháng với người nhà họ Lâm? Người nhà họ Lâm cắn chết là tiền của bọn họ, hai người có thể làm được gì? Vinh Thành cũng không phải thôn Dương Liễu, nơi đó là địa bàn của người nhà họ Lâm, không khéo tới lúc đó không lấy lại được tiền, còn bị đối phương cắn ngược một cái.
Suy nghĩ đủ kiểu, rơi vào đường cùng bọn họ đành phải tạm thời từ bỏ.
Nhưng hôm nay qua quyển sách này hắn biết, khi người nhà họ Lâm chạy trốn lại gặp phải chuyện không mong muốn, giữa đường mẹ Lâm tiêu chảy chậm trễ thời gian, bọn họ cũng không đuổi kịp tàu hỏa.
Hiện giờ giao thông chưa thuận lợi như đời sau, chuyến tàu không nhiều lắm, trong mấy huyện xung quanh chỉ có huyện Nguyên Hoa là có ga tàu hỏa, muốn tới Vinh Thành cần phải đi qua nơi này, bỏ lỡ chuyến tàu hôm nay phải chờ ba ngày nữa mới có chuyến tàu kế tiếp.
Cố Nam Sóc bấm tay tính toán.
Hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba. Thời gian tàu hỏa tới ga là bốn giờ chiều, bây giờ mới mười giờ sáng, nói cách khác, hắn còn sáu tiếng đồng hồ.
Tới kịp! Khóe miệng Cố Nam Sóc khẽ cong lên.
***
Ga tàu hỏa. Dòng người chen chúc xô đẩy.
Anh Cả và anh Hai nhà họ Lâm xách hành lý đi trước, Lâm Thục Tuệ đỡ mẹ Lâm theo sau, ba người nhanh chân bước về phía sân ga, đột nhiên một bóng người xuất hiện chắn trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Lâm Thục Tuệ thay đổi: “Nam Sóc?”
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chị dâu!”
Mẹ Lâm thấy thế vội vàng gọi hai anh em nhà họ Lâm tới, hai người kia cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, đứng ở đó lập tức hiện lên đầy đủ khí thế. Sao Cố Nam Sóc lại không rõ ý của bọn họ, hai người đàn ông to con này một thư sinh mặt trắng như hắn sao có thể đánh thắng được? Cũng may hắn đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng mở miệng gọi to một tiếng: “Tìm thấy người rồi! Đều ở đây!”
Vừa dứt lời, đám đông lập tức náo động, mười mấy người đàn ông dũng mãnh lao tới, vây quanh bốn người nhà họ Lâm. Lâm Thục Tuệ nhận ra hết mấy người này, đều là thanh niên trai tráng thôn Dương Liễu.
Khí thế của hai anh em nhà họ Lâm lập tức tiêu tán sạch sẽ, trong lòng run sợ.
Sắc mặt hai mẹ con Lâm Thục Tuệ cũng xanh mét, giống màu gan heo, ảo não không thôi.
Chỉ chậm vài bước nữa thôi, chỉ vài bước nữa là bọn họ đã trốn được lên tàu hỏa rồi, sao lúc này lại gặp phải tên rùa đen Vương Nam Sóc cơ chứ?