Nhà họ Thôi.
Khi Mẹ Thôi về nhà, cha Thôi cũng đã xong việc quay về. Nhìn thấy bếp vẫn lạnh, nồi vẫn trống trơn, ông ta giận sôi máu: “Bà chạy đi đâu thế, cơm cũng không nấu, muốn tôi đói c.h.ế.t à? Tôi ra ngoài làm việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà miếng cơm nóng cũng không có mà ăn!”
Mẹ Thôi nhíu mày lại: “Không phải Dương Tiểu Muội ở nhà sao? Dương Tiểu Muội! Dương Tiểu Muội!”
Gọi hai tiếng không ai trả lời, sắc mặt mẹ Thôi rất không vui, tìm một vòng trong phòng, quả nhiên không trông thấy bóng dáng Dương Tiểu Muội đâu, chỉ có Thôi Hoành Chí râu ria xồm xoàm đang nằm trên giường, sắc mặt ủ rũ, cả người tiều tụy.
Mẹ Thôi nhẹ nhàng gọi anh ta hai câu, Thôi Hoành Chí không trả lời, bà ta không dám gọi tiếp, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng.
Hôm nay những lời bà ta nói với Cố Nam Thư không phải tất cả đều là giả, ít nhất mấy lời miêu tả về Thôi Hoành Chí, quá nửa là tình hình thực tế.
Kiểm tra ra đã hết bệnh, có thể sinh con rồi, cả nhà họ Thôi vui mừng chảy nước mắt, Thôi Hoành Chí cũng vui tới mức quơ tay múa chân. Vừa về từ tỉnh thành, đã gấp không chờ nổi tới tìm Cố Nam Thư. Anh ta có thể sinh con rồi, tất nhiên sau này có thể có con với người khác, không cần thiết phải bám chặt lấy con của Dương Tiểu Muội không bỏ. Huống chi, Dương Tiểu Muội chỉ sinh đứa con gái. Cha Thôi mẹ Thôi cũng định để anh ta ly hôn để sinh đứa khác.
Nếu lại cưới vợ, vì sao không thể là Cố Nam Thư. Anh ta chỉ thích Cố Nam Thư, vì sao anh ta và Cố Nam Thư đã ở bên nhau nhiều năm như vậy lại đi tới bước này? Xét đến cùng còn không phải vì anh ta không thể sinh sao? Bây giờ anh ta có thể sinh rồi, vấn đề đã giải quyết, anh ta không phải chịu lời đồn đãi vớ vẩn nữa, Cố Nam Thư cũng không phải chịu ấm ức, chẳng phải đẹp cả đôi đàng sao?
Nhưng Thôi Hoành Chí chưa bao giờ nghĩ tới, Cố Nam Thư không những không đồng ý, còn nói dù đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t sạch, cũng sẽ không phục hôn với anh ta. Thậm chí còn nói anh ta khiến cô ghê tởm, nhìn thấy anh ta là buồn nôn.
Thôi Hoành Chí không thể chịu đựng được ánh mắt Cố Nam Thư nhìn mình, giống như đang nhìn một đống cứt chó.
Sau khi về nhà, anh ta không chịu đả kích, trực tiếp ngã bệnh. Mấy ngày nay, anh ta như cái xác không hồn vậy, giống như đã đánh mất tư tưởng, đánh mất linh hồn, đánh mất động lực sống sót.
Mẹ Thôi nhìn Thôi Hoành Chí như vậy, tim như bị đao cắt. Tim càng đau lại càng hận Cố Nam Thư.
Cố Nam Thư trời đánh kia! Đều tại cô ta! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, câu mất hồn con trai bà ta! Con trai bà ta đã làm đến nước này vì cô ta rồi, thậm chí còn quỳ xuống, vậy mà cô ta không những không cảm động, còn nhẫn tâm nói ra n hững lời kia, khiến con trai bà ta đau lòng không chịu nổi. Đặc biệt hôm nay, cô ta còn dám khiến mình khó chịu! Có con dâu nhà ai đối xử với mẹ chồng như vậy không? Đúng là đáng c.h.ế.t mà! Đáng chết! Sao cô ta không c.h.ế.t đi!
Mẹ Thôi cố nén cơn giận trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Hoành Chí, con sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Có phiền hay không hả? Không thể để con yên tĩnh nghỉ ngơi một lát được à?”
“Được được được! Mẹ không làm ồn nữa, con ngủ tiếp đi. Mẹ đi nấu co con chút đồ ăn.”
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, ra khỏi phòng rồi sắc mặt mẹ Thôi lập tức trở nên u ám. Nếu không sao bà ta lại bảo Cố Nam Thư là tai họa? Thôi Hoành Chí không thể cứu vãn tình cảm với Cố Nam Thư, nên quay sang trách bà ta và cha Thôi. Nếu lúc trước không phải bọn họ dùng cái c.h.ế.t để ép anh ta ly hôn, sao anh ta có thể đồng ý?
Mẹ Thôi chán nản, bà ta không nỡ oán trách con trai, chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Cố Nam Thư. Nếu không phải vì Thôi Viện nói phục hôn với Cố Nam Thư có nhiều chỗ tốt như vậy, nếu không phải thấy Thôi Hoành Chí càng ngày càng uể oải, dù c.h.ế.t bà ta cũng sẽ không cho loại hồ ly tinh này bước chân vào cửa nhà bọn họ.
Có trời mới biết, bà ta đã phải ấm ức và nén giận đến mức nào để cầu hòa với Cố nam Thư, còn ăn nói khép nép lấy lòng đối phương, vậy mà Cố Nam Thư lại không nghe theo, còn không nể mặt bà ta! Sao Cố Nam Thư dám?
Trong lòng mẹ Thôi chứa đầy oán hận, nhưng việc nhà vẫn phải làm. Bà ta cầm nồi lên đang định đi nấu cơm, nhưng vừa ra tới cửa đã bị hàng xóm nhét một đứa trẻ con vào ngực.
“Ai u! Bà về là tốt rồi. Dương Tiểu Muội nói ra ngoài một lát, nhờ tôi trông con giúp, không nói là đi đâu, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về. Con bé cứ khóc mãi, cũng không biết là đói bụng, hay bị làm sao. Nhà chúng tôi lại không có sữa cho con bé uống. Nếu bà ở nhà thì mau ôm cháu mình về đi, tự bà xem rồi làm gì thì làm.”