Tiếng nói xa dần, sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống. Hắn là một người đàn ông, tâm tư không đủ tinh tế, vội vã tới đây thăm Cố Nam Thư, nhất thời không nghĩ ra phải mang theo thứ gì, nên tùy tiện nhổ vài cây cải trắng, ai ngờ lại nghe thấy những lời như vậy. Có điều cũng tốt, ít nhất đã để hắn nhìn rõ một số việc.
“Chị Hai, ngày nào chị cũng phải chịu đựng như vậy à? Sao chị không nói với chúng em?”
Cố Nam Thư lắc đầu: “Đâu phải mỗi ngày đều như vậy. Dù sao Thôi Viện cũng đã lấy chồng, chỉ thi thoảng mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, chị không để ý tới chị ta là được. Em đừng nghe chị ta nói lung tung, đâu phải em không biết, là do chị ta không vừa mắt chị thôi. Tuy rằng nhà chúng ta ở nông thôn, nhưng điều kiện còn tốt hơn gia đình bình thường trên thành phố, em và cha mẹ đều thương chị, có thứ gì tốt đều chủ động đưa qua bên này.”
“Chị ta cũng là con gái, cũng gả chồng rồi, nhưng mỗi lần về lấy đồ của nhà họ Thôi đều bị cha mẹ mắng một trận, khi mang về nhà còn bị cha mẹ chồng chê ít. Bị đem ra so sánh vài năm, trong lòng chị ta có thể dễ chịu sao? Bây giờ cha và anh Cả không còn nữa, nhà chúng ta không bằng trước đây, chị ta mới nắm chặt cơ hội chèn ép chị…”
“Hơn nữa, mấy năm trước, chị và anh rể kết hôn lâu ngày vẫn chưa có con, chị ta một lòng một dạ muốn tặng con trai út của mình cho anh chị nuôi dưỡng. Nhà họ Thôi chỉ có hai chị em, tuy rằng chị ta là con gái đã gả chồng, nhưng tốt xấu gì vẫn mang dòng máu nhà họ Thôi. Mặt ngoài chị ta nói rất dễ nghe, nói là không muốn nhà họ Thôi tuyệt hậu, nhưng ai chẳng biết chị ta có ý đồ gì. Chẳng qua chị ta muốn anh chị nuôi con không công giúp, sau này thừa kế công việc của anh rể em mà thôi! Chị ta không nghĩ xem, đừng nói chị với anh rể không đồng ý, mà cha mẹ chồng chị cũng sẽ không đồng ý.”
Nói tới đây, Cố Nam Thư cong môi, trên mặt lộ ra vài phần châm chọc: “Mẹ chồng chị muốn ôm cháu trai thật, nhưng mà bà ấy muốn ôm con ruột do anh rể em sinh ra. Nếu như chị và anh rể không thể có con, chắc chắn bà ta sẽ ép anh chị ly hôn, cưới vợ khác cho anh rể em, chứ không phải nhận con nuôi. Bởi vậy ý đồ của chị ta, chắc chắn sẽ không thực hiện được.”
“Chị Hai…”
Hắn vừa mở miệng, đã bị Cố Nam Thư trừng mắt lườm cho một cái: “Đừng nói mấy lời không cần sinh con này nọ nữa, chị biết em quan tâm tới chị, nhưng em xem, không phải chị vẫn khỏe mạnh sao? Lần trước chỉ vì quá thương tâm, bị kích thích quá mạnh mà thôi, đâu nghiêm trọng như lời em nói, đừng lo lắng lung tung!”
Cố Nam Sóc hơi nhíu mày: “Chị Hai, hay là chị về nhà mình dưỡng thai đi!”
Cố Nam Thư sửng sốt, sau đó lập tức dở khóc dở cười: “Em phải chăm sóc Nam Huyền, phải chăm sóc ba đứa cháu trai, chị quay về không phải thêm phiền sao? Hơn nữa em biết chăm sóc phụ nữ có thai à? Hay là Nam Huyền biết?”
Cố Nam Sóc:…… Đúng là bọn họ không biết thật.
“Mẹ chồng chị từng sinh hai đứa, không hiểu biết hơn em sao? Em yên tâm, cho dù mẹ chồng có gì bất mãn với chị, nể tình cháu trai vàng trong bụng, bà ấy vẫn phải quan tâm chăm sóc chị.”
Nói tới đây, trong mắt Cố Nam Thư có chút phức tạp thoáng qua, sau đó ddootoj nhiên thở dài: “Còn có ảnh rể em nữa, anh rể em sẽ chăm sóc tốt cho chị. Nếu em lo lắng Thôi Viện giở trò, đợi anh rể em về, chị sẽ nói với anh ấy, bảo anh ấy đi tố khổ với mẹ mình, trong khoảng thời gian chị mang thai không cho Thôi Viện về nhà nữa.”
Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư là bạn học thời niên thiếu, yêu đương tự do, tình cảm dành cho nhau vẫn luôn rất tốt. Mấy năm sau khi cưới Cố Nam Thư mãi vẫn không có thai, Thôi Hoành Chí cũng không so đo, còn đứng ra nói chuyện giúp chị ấy khi người nhà họ Thôi làm khó.
Cố Nam Sóc há miệng thở dốc, vẫn định khuyên thêm vài câu, nhưng còn chưa kịp nói, Cố Nam Thư đã đẩy hắn ra ngoài rồi: “Mau đi đi, không phải em nói còn phải tới trường học trả phép sao? Đợt này em xin nghỉ quá nhiều rồi, mau tới trường học đi.”
Thấy chị ấy như vậy, Cố Nam Sóc không có cách nào khác, chỉ có thể dặn đi dặn lại: “Chị Hai, nếu gặp phải chuyện gì, nhất định chị phải nói với em đấy.”
“Được! Nhất định chị sẽ nói! Được rồi được rồi, em là đàn ông sao lại trở nên lắm miệng như mẹ già thế!”
Bị đuổi ra khỏi khu tập thể, Cố Nam Sóc thở dài một tiếng, trong lòng có chút nghi hoặc.
Với tình hình trước mắt, đúng là Cố Nam Thư không có trở ngại nào, chắc hẳn không đến mức khó sinh mới đúng, vậy thì chuyện khó sinh rốt cuộc là thế nào?
Nghĩ đến Thôi Viện, trong lòng Cố Nam Sóc chợt lóe lên một ý nghĩ hắc ám, nhưng rất nhanh đã lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ ấy.
Mặc dù Thôi Viện có rất nhiều điểm không tốt, nhưng chắc là chưa tới mức ác độc như vậy, cũng không có gan làm chuyện đó. Huống hồ, cho dù chị ta giở trò làm mất đứa bé này, chị Hai hắn và anh rể vẫn có thể sinh thêm đứa khác. Cho dù chị Hai hắn không có, anh rể vẫn có thể cưới tiếp. Chị ta có thể giở trò hết lần này tới lần khác sao? Chắc hẳn chị ta cũng hiểu rõ điểm này, cho nên có lẽ không phải Thôi Viện. Vậy thì rốt cuộc khoảng thời gian cuối thai kỳ đã xảy ra chuyện gì?
Cố Nam Sóc nhìn lại khu tập thể, đầu óc xoay chuyển, cuối cùng lén lút lên lầu, tới hộ gia đình ở cùng tầng lầu gần nhà họ Thôi nhất.
Hắn từng tới nhà họ Thôi không ít lần, coi như hiểu biết về hàng xóm xung quanh. Hộ gia đình bên cạnh là một bà cụ góa bụa, không con không cái, mấy năm trước bạn già đã mất, trong xưởng thấy bà ấy đáng thương, nể tình bạn già của bà ấy từng làm công nhân lâu năm, đóng góp không ít công sức cho nhà xưởng, cho nên không thu lại phòng, vẫn để bà ấy ở.
Không ai biết bà cụ họ gì, mọi người đều gọi bà ấy là bà Lan. Bà cụ là người hiền lành, sống trong khu tập thể mấy chục hộ gia đình thế này, luôn có đủ loại mâu thuẫn, cũng thường xuyên khắc khẩu, cũng có người hay chỉ trỏ chê bai người nhà quê, chỉ có bà ấy là chưa từng cãi nhau với ai, cũng không lắm miệng với người khác. Bà cụ không có nguồn thu, chỉ sống dựa vào tiền tiết kiệm thời trẻ và tiền trợ cấp của chính phủ. Cũng may sức khỏe còn rất khá, chân cẳng khỏe mạnh, tai thính mắt tinh. Nếu muốn tìm người giúp đỡ, cho bà ấy chút tiền tài là thích hợp nhất.
Sau một lát suy tư, Cố Nam Sóc hạ quyết tâm. Nếu không thuyết phục được Cố Nam Thư, vậy thì ít nhất hắn cũng phải tìm người để ý kỹ, như vậy, chỉ cần nhà họ Thôi có động tĩnh gì, là hắn có thể kịp thời biết được.