Ngày hôm sau.
“Sự tích vinh quang” của Cố Kiều đã bị đám trẻ con lan truyền khắp thôn. Sau khi nghe được, Cố Nam Sóc kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa nuốt luôn cả nước xúc miệng. Hôm qua hắn với Tống Giai vừa mới tò mò không biết nếu Cố Kiều không hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là sử dụng sự trợ giúp của hệ thống nhiều lần lại chưa báo đáp cho hệ thống, sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào. Hôm nay chẳng lẽ là hậu quả đã tới?
Nhanh vậy sao?
Đương nhiên cũng có thể không phải nguyên nhân này. Nhưng nếu nói không phải, thì càng khó giải thích. Người luôn mang vận may, không đến mức vấp ngã vào phân chứ? Lại còn ngã vào hai lần liên tiếp. Đặc biệt hắn còn nghe nói, sau khi quay về, lúc tắm rửa Cố Kiều lại ngã thêm lần nữa, ngã vào thùng nước bẩn mình vừa thay ra. Tính như vậy, chính là ba lần!
Phụt!
Cố Nam Sóc cười thành tiếng, vô cùng không phúc hậu.
Tuy rằng biết tình hình này của Cố Kiều sẽ không duy trì bao lâu, cũng sẽ không tạo thành thương tổn lớn cho thân thể, nhưng Cố Nam Sóc vẫn rất vui. Ít nhất chứng minh, hệ thống cũng có tính phản phệ với Cố Kiều. Đây là thắng lợi lớn.
Buổi chiều, Cố Nam Sóc dẫn theo người nhà, cùng nhau quay về huyện thành. Cuối cùng hắn vẫn có chút ích kỷ. Bây giờ nhà mình đã không bị Cố Kiều ảnh hưởng, đối phó với Cố Kiều cũng không còn là nhu cầu cấp bách, vậy thì hắn vẫn nên để ý tới cuộc sống của mình thì hơn. Còn Cố Kiều, chỉ cần đợi đến khi hắn có năng lực rồi, sẽ có thể dễ dàng giải tuyết.
Tranh thủ thời gian còn sớm, hắn tới thư viện huyện một chuyến, tìm vài quyển sách về phương diện viết lách, rồi tới hiệu sách mua hai quyển sổ, chuẩn bị cho Cố Nam Thư học tập trước. Sau đó lại đi tới bưu điện một chuyến.
Hắn đã nhờ anh Lâm ở đồn Công ân liên hệ với người bên này từ trước, chuẩn bị thêm một bao t.h.u.ố.c lá và một chai rượu ngon. Thời buổi này muốn lắp điện thoại không hề dễ, phải nhờ vả quan hệ mới được. Đặt biệt là giá cả còn rất đắt, chỉ riêng phí lắp đặt đã hai ngàn tám rồi, còn không bao gồm tiền điện thoại. Cộng tất cả lại cũng phải hơn ba ngàn.
Nhưng Cố Nam Sóc cảm thấy, rất cần thiết.
Đã chào hỏi từ trước, nên quy trình coi như thuận lợi.
Ngày hôm sau đã có người kéo dây điện thoại tới.
Trong niên đại này, ngoài đơn vị mà buồng điện thoại công cộng ra, rất hiếm có gia đình tư nhân nào lắp điện thoại, người lắp điện thoại đều là kẻ có tiền. bởi vậy hành động lần này đã dẫn tới các hộ gia đình khác trong khu tập thể nghị luận sôi nổi, ồn ào qua thăm dò.
Lắp điện thoại xong, Có Nam Sóc gọi thử thấy đã gọi được, thì tiễn ba người công nhân lắp đặt ra ngoài. Khi quay về, ba đứa cháu trai trong nhà đều vây quanh điện thoại, thích thú đến mức ngay cả đồ chơi mới cũng từ bỏ.
Cố Nam Thư không nhịn được nói: “Buồng điện thoại công cộng bên ngoài chỉ cách nhà chúng ta một con phố, đi bộ vài phút là đến rồi, cần gì phải lắp cái này, quá tốn kém.”
“Dù gần cũng không gần bằng nhà mình tự lắp, sau này thời gian em ở Bằng Thành nhiều, trong nhà không có điện thoại em không yên tâm. Lắp điện thoại cũng tiện hơn nhiều, có chuyện gì cũng có thể kịp thời liên hệ với em.”
Nói như vậy cũng đúng, nhưng Cố Nam Thư vẫn tiếc tiền: “Có phải em cảm thấy mình mua được xưởng đồ chơi rồi, làm ông chủ rồi, là giỏi lắm hay không? Em đừng quên, nhà xưởng kia của em còn nợ chính phủ mấy vạn đó! Em không thể chờ thêm chút nữa, đợi tình hình xưởng đồ chơi tốt lên, bán xong lô đồ chơi mới sản xuất này rồi lắp sao? Không chừa chút tiền trong túi, lỡ xảy ra chuyện gì, em lấy đâu ra tiền vốn để quay vòng?”
“Chị! Lòng em hiểu rõ. Chính phủ cho vay có chính sách ưu đãi, cuối năm sau trả hết là được, không cần vội. Thứ này cũng chỉ mấy ngàn, nếu nhà xưởng thật sự sảy ra chuyện gì cần vốn quay vòng, cũng là một khoản lớn, chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu. Nếu thật sự thiếu mấy ngàn đồng ấy, em còn có thể lấy từ Dĩ Nam mà, bán nó qua tay lấy tiền là được.”
Cố Nam Thư sửng sốt: “Bán?”
“Đang muốn thương lượng với chị chuyện này đây. Em nghĩ chị chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, tất nhiên sẽ không có nhiều thời gian quản lý cửa hàng giúp em, mà hiển nhiên sau này thời gian em ở lại Bằng Thành sẽ càng ngày càng nhiều, về huyện Nguyên Hoa còn phải để ý tới chuyện bên Vinh Đạt, không còn thời gian và tinh lực tiếp tục kinh doanh Dĩ Nam.”
“Dĩ Nam buôn bán không tồi, không cần bán đi, chị có thể…”
Cố Nam Sóc xua tay ngăn cản Cố Nam Thư: “Chị, em đã nói với chị rồi, ban đầu em mở ra cửa hàng này, mục đích vốn dĩ không phải vì bán quần áo.”
Cố Nam Thư sửng sốt, đúng là Cố Nam Sóc từng nói qua lời này. Hắn mở ra Dĩ Nam chỉ muốn mượn cửa hàng này để tăng danh tiếng, mục đích chân chính là hợp tác với Vinh Đại. Bán quần áo chỉ là tiện thể tích lũy thêm chút tiền vốn, phục vụ cho công việc mở xưởng sau này mà thôi. Bây giờ đã mua được nhà xưởng rồi, cũng đã hợp tác với Vinh Đạt từ lâu, nhiệm vụ của Dĩ Nam coi như đã hoàn thành.
“Dĩ Nam trang hoàng tinh xảo, chế độ hội viên đã đi vào quỹ đạo, có lượng khách quen ổn định, nguồn cung cấp hàng cũng tốt nhất trong huyện. Tuy rằng ban đầu phương diện này nhờ vào quan hệ với anh Huy mà có, nhưng một năm qua chúng ta vẫn luôn giữ gìn, đã không còn liên quan tới anh Huy rồi. Em có thể bán cả nguồn cung cấp cho bọn họ, chỉ cần người mua không phải kẻ ngốc, có thể duy trì được cục diện hiện giờ em tạo ra, thì không cần lo không kiếm được tiền, có thể bán được giá tốt.”
Cố Nam Thư há mồm, tuy cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được! Cửa hàng là của em. Em quyết định! Chỉ là em phải nghĩ kỹ giá cả, không được bán rẻ. Giá quá đắt, bên Nguyên Hoa này cũng không nhiều người có thể lập tức lấy ra, sợ là không thể bán được trong thời gian ngắn.”
“Cứ từ từ, không nóng nảy, trước khi bán được, vẫn phải làm phiền chị Hai giúp đỡ.”
“Chuyện này không thành vấn đề.”