“Tống Giai?”
“Phải rồi, anh Ba, anh còn chưa biết nhỉ, thành tích thi đại học của chị Tống Giai đã có rồi, đứng nhất toàn tỉnh. Trước đây khi điền nguyện vọng, chị ấy điền Kinh Đại, rất nhiều người trong tối ngoài sáng cười nhạo chị ấy không biết tự lượng sức, bảo chị ấy nằm mơ giữa ban ngày! Bây giờ chị ấy đã dùng thực lực để chứng minh chị ấy có bản lĩnh như vậy!”
Kinh Đại? Nếu là Tống Giai, Cố Nam Sóc cảm thấy hình như cũng không bất ngờ lắm.
“Vậy phải chúc mừng cô ấy tử tế mới được!”
Cố Nam Huyền lập tức vui vẻ: “Đúng lúc, ngày mai chị Tống Giai mở tiệc mừng trong thôn, anh đi không?”
“Đi! Đương nhiên đi rồi!”
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Cố Nam Sóc tự mình bê bát đũa vào phòng bếp, cùng rửa bát với Cố Nam Thư.
“Chị Hai, chị có từng nghĩ tới sau này mình muốn làm gì chưa?”
Cố Nam Thư sửng sốt.
Cố Nam Sóc vội nói: “Em không có ý gì khác. Bây giờ chị Hai quản lý cửa hàng quần áo giúp em, em rất cảm kích. Nếu chị Hai thật lòng thích cái nghề này, tất nhiên em sẽ không bạc đãi chị Hai, thậm chí có thể trực tiếp tặng chị cửa hàng quần áo đó. Nhưng em cảm thấy chị Hai nên có quy hoạch của chính mình, có con đường của riêng mình.”
Động tác rửa bát của Cố Nam Thư dừng lại: “Chị Hứa cũng từng nói với chị những lời như vậy.”
Lần này đến phiên Cố Nam Sóc kinh ngạc.
Cố Nam Thư cười rộ lên: “Chị Hứa nói, phụ nữ với đàn ông không có gì khác nhau, việc đàn ông có thể làm được, phụ nữ cũng có thể. Thậm chí có những lúc, phụ nữ còn có thể làm tốt hơn so với đàn ông.”
“Phụ nữ các chị nên sống vì bản thân, chứ không phải sống vì bất cứ kẻ nào. Phụ nữ tồn tại trên đời, là cá thể độc lập, có quyền làm việc mình thích, có quyền có được cuộc sống của riêng mình, không liên quan gì với hoàn cảnh, với cha mẹ anh chị em, với bạn bè, thậm chí cũng không liên quan gì với chồng mình.”
“Gia đình và hôn nhân không phải mục đích của phụ nữ, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất. Kết hôn nên là hai tâm hồn cùng vui vẻ, cùng nâng đỡ lẫn nhau.”
“Hôn nhân không nên trở thành gông xiềng giam cầm phụ nữ, ly hôn cũng vậy. Ly hôn không chỉ là thoát khỏi lồng giam, còn khiến bản thân trở thành người tốt hơn.”
“Tuy rằng khả năng bởi vì ly hôn, xã hội sẽ dán cho phụ nữ một vài nhãn mác, nhưng chỉ cần phụ nữ kiên định với tín niệm của mình, những nhãn mác đó sẽ không thể trở thành chướng ngại cản bước phụ nữ, ngược lại có thể trở thành động lực thúc đẩy phụ nữ tiến lên.”
Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Những lời này đều do chị Hứa nói ra?”
Cố Nam Thư lắc đầu: “Một phần là chị ấy nói, một phần là Tống Giai nói.”
Cố Nam Sóc:???
Hắn mới xa nhà hơn một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chị Hứa nói với chị rất nhiều, trong đó có một vài thứ chị cảm thấy rất thú vị, vô cùng mới lạ. Nhưng chị rất hoang mang, em không ở nhà, chị không biết nói với ai.”
“Nam Huyền với Tống Giai chơi thân với nhau, Tống Giai cũng là người có lòng. Khi thành tích vừa công bố, cả huyện Nguyên Hoa đều chấn động, không ít người hỏi thăm muốn xin tài liệu ôn tập của con bé. Con bé không cho ai cả, đưa hết cho Nam Huyền. Trong khoảng thời gian nghỉ hè rảnh rỗi, còn thường xuyên qua đây dạy thêm cho con bé.”
“Thi thoảng chị cũng nói chuyện phiếm với Tống Giai, có lẽ Tống Giai nhìn ra được chị đang mê mang, nên thuận miệng hỏi chị vài câu. Chị nghĩ con bé có thể thi đỗ Kinh Đại, chắc chắn kiến thức không tầm thường, nên đã nói với con bé. Sau đó con bé nói với chị không ít.”
Cố Nam Sóc:……
Nếu là lời xuất ra từ miệng Tống Giai, vậy thì không phải chuyện lạ.
Cố Nam Sóc hỏi thêm: “Vậy chị nghĩ thế nào?”
“Chị không biết. Chị rất hâm mộ Tống Giai, cũng rất hâm mộ chị Hứa. Chị cũng muốn có được sự nghiệp của riêng mình, trở thành phiên bản tốt hơn. Nhưng chị không b iết nên làm gì, có thể làm gì. Tống Giai nói, chị cứ từ từ suy nghĩ, không cần nóng nảy, nhưng chị không nghĩ ra được.”
Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một phen, đưa ra kiến nghị: “Chị thích thứ gì?”
Cố Nam Thư có chút mê mang.
“Em nhớ rõ trước kia chị rất thích đọc báo, còn thích viết truyện. Khi còn học cấp ba chị còn lén viết thử, bây giờ còn thích không?”
Cố Nam Thư sửng sốt. Cấp ba đã cách chị ấy nhiều năm rồi, quá xa xăm, chị ấy đã sắp quên mất. Nghĩ tới nhiệt tình mấy năm đó, ngọn lửa lại lần nữa cháy lên trong lòng: “Em cảm thấy chị có thể không?”
“Không thử sao biết được?”
Cố Nam Thư trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, cười nói: “Đúng! Chị phải thử xem! Chị phải thử một chút!”
Nói xong, chị ấy vỗ tay đứng dậy, ném bát đũa sang một bên: “Em rửa đi! Chị vào phòng đọc sách, phải cân nhắc kỹ càng.”
Cố Nam Sóc:……
Có cần gấp gáp như vậy không?
Nhưng có thể nhìn thấy Cố Nam Thư thay đổi, hắn rất vui mừng.
Từ sau khi ly hôn, Cố Nam Thư vẫn luôn trong trạng thái hoang mang không biết nên làm gì. Chị ấy không biết con đường phía trước ở nơi nào, sau này nên sống ra sao. Quản lý cửa hàng giúp hắn cũng không phải thật lòng muốn quản lý, chỉ là muốn tìm chút việc để làm, để khỏi nghĩ tới đau đớn do bị Thôi Hoành Chí phản bội.
Bây giờ chuyện đó đã trôi qua vài tháng rồi, Cố Nam Thư đã hoàn toàn thoát ra khỏi đau buồn, ảnh hưởng do ly hôn mang tới cho chị ấy càng ngày càng yếu. Vốn dĩ Cố Nam Sóc cũng định nói chuyện với chị ấy, để chị ấy tìm ra được cuộc sống mà mình mong muốn. Hành động của Tần Thanh Vi và Tống Giai đúng là niềm vui bất ngờ.
Nếu như có thể, Cố Nam Sóc rất hy vọng chị gái mình có thể thường xuyên qua lại với bọn họ, càng nhiều phái nữ tự lập như vậy càng tốt.