Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 172: Nhà họ Lý




Nhà họ Lý

Đối với chuyện bán xưởng cứu người, từ già tới trẻ trong nhà họ Lý đều tán thành. Nhưng việc bán nhà xưởng cho ai, bán thế nào, thái độ của bọn họ lại không đồng nhất.

Bà Lý có điều cố kỵ, một mặt khao khát Cố Nam Sóc không hoàn thành mục tiêu, bọn họ sẽ kiếm được năm vạn miễn phí, nhà xưởng vẫn là của bản thân. Năm vạn đủ để bọn họ cứu cháu trai rồi. Mặt khác, bà cụ lại cảm thấy 30% cổ phần quá ít, không cam lòng. Bời vận vẫn lắc lư, do dự trái phải.

Lý Thủ Nghĩa thì đã có chút động lòng.

Bà Lưu vợ ông ta nhìn ra được suy nghĩ của chồng mình, hỏi: “Ông định đồng ý à?”

Sắc mặt Lý Thủ Nghĩa có chút rối rắm: “Xưởng đồ chơi là tâm huyết của tôi, trước đây tôi mới bỏ ra nhiều tâm sức xây dựng nó như vậy, cũng sờ soạng từ đầu mới có được quy mô như ngày hôm nay. Chỉ cần có một chút khả năng thôi, tôi đều không muốn mất đi nó.”

“Nhưng mà, dù ký bản hợp đồng này rồi, cổ phần ông có thể giữ lại cũng chỉ có 30%, còn mất đi quyền quản lý ra quyết định, vậy nhà xưởng vẫn còn là của ông sao? Hơn nữa, dựa theo giá bán mười hai vạn hiện giờ, cậu ta chỉ bỏ ra năm vạn, tương đương ông bỏ ra bảy vạn, kết quả cậu ta lại lấy được 70% cổ phần, ông chỉ có 30%? Tính toán kiểu gì vậy? Còn khoản nợ ba vạn với chính phủ thì sao? Tính cho cậu ta hay là cho ông?”

“Tính cho nhà xưởng, sau này dùng lợi nhuận của nhà xưởng trả lại.”

Bà Lưu trợn mắt khinh bỉ: “Vậy không phải tương đương ông cũng gánh một phần? Mơ đẹp thật đấy!”

Đầu ngón tay Lý Thủ Nghĩa lướt qua bản hợp đồng: “Nếu cậu ta có thể lấy được thành tích đủ tiêu chuẩn, dù trong tay chúng ta chỉ có 30% cổ phần, cũng không lỗ.”

“Ông cảm thấy cậu ta làm được không? Ông mở xưởng đồ chơi ba năm rồi, có năm nào là tăng trưởng vượt mức 200% chưa? Đó là còn trong điều kiện ông đã quen với cái ngành này. Người ta chưa từng mở xưởng, đừng nói là so được với ông, không thua lỗ đã coi như may mắn rồi. Nếu cậu ta nói năm đầu tiên đạt 100%, năm thứ hai 200%, năm thứ ba 300%. Tuy rằng có hơi khoa trương, nhưng cũng không phải không có thiên tài nào có thể làm được. Nhưng ông xem cậu ta viết gì, 300, 600, 900! Cậu ta nghĩ mình là ai? Thần tiên chắc? Trên đời này khả năng có thiên tài, nhưng tuyệt đối không có thần tiên!”

Lý Thủ Nghĩa nhíu mày: “Cậu ta nói, nếu không là được. Tôi có quyền thu hồi cổ phần của cậu ta, không cần trả lại năm vạn.”

Trong lòng bà Lưu căng thẳng, trên mặt vẫn giả vờ trấn định, cười nhạo: “Lời này ông cũng tin?”

“Hợp đồng có hiệu lực pháp lý.”

“Nói là nói như vậy, nhưng trên đời này còn ít người bị hãm hại bởi hợp đồng sao?”

Lý Thủ Nghĩa sửng sốt, đúng là có nhiều trường hợp như vậy.

“Thủ Nghĩa, tôi biết ông luyến tiếc nhà xưởng, tôi cũng tiếc lắm chứ. Mở xưởng không dễ dàng. Trước đây tôi từng thấy ông phải dãi nắng dầm mưa thế nào, phải chạy vạy từng nhà vay tiền ra sao, còn ném tất cả tiền tiết kiệm trong nhà vào nhà xưởng. Vì vay tiền chính phủ, ông phải đứng chờ trước cửa nhà lãnh đạo cả ngày, mọi người đều nói ông điên rồi, tự dưng vứt bỏ cuộc sống yên lành vốn có, chạy đi làm buôn bán, đầu cơ trục lợi, nói ông là tác phong tư bản… Khi ấy ông phải chịu biết bao khổ sở?”

Lời này khiến Lý Thủ Nghĩa vô cùng xúc động, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt ông ta, những gian nan và vất vả gây dựng sự nghiệp không thể đánh sụp ông ta, cuối cùng lại thua trong tay con trai ruột nhà mình. Buồn cười! Quá buồn cười!

Bà Lưu thở dài: “Nhưng mà luyến tiếc thì có thể làm được gì? Chúng ta không thể vì luyến tiếc mà đưa ra quyết định mạo hiểm lớn như vậy! Tại sao con trai chúng ta lại đi tới bước đường này ở Úc Thành? Còn không phải vì trước đó bọn chúng cho nó thắng cuộc, cho nó nếm ngon ngọt sao? Ông cũng nói đây là kỹ xảo quen thuộc của đám lừa đảo. Chẳng lẽ ông không cảm thấy hợp đồng này có chút không hợp lẽ thường sao? Hợp đồng đưa ra không đạt tiêu chuẩn có thể thu lại cổ phần, không trả lại tiền vốn đầu tư, mấy điều này có gì khác kỹ xảo kia?”

“Đặc biệt là cậu ta còn đưa ra giả thiết mức tăng trưởng cao như vậy. Nếu cậu ta thật sự muốn đạt tiêu chuẩn, lẽ ra không nên thiết kế tỉ lệ tăng trưởng cao như vậy. Ông cảm thấy 300, 600, 900 có bình thường không? Nếu không bình thường, vì sao cậu ta còn đưa ra? Không hoàn thành cậu ta phải tặng không cho chúng ta năm vạn đồng, còn lãng phí thời gian ba năm đó, ông không cảm thấy trong này có điểm nào đáng ngờ sao?”

Lý Thủ Nghĩa nhíu mày, nhìn tỉ lệ tăng trưởng trên hợp đồng, ba con số này, đúng là gần như không thể nào làm được.

Bà Lưu liếc mắt nhìn chồng mình một cái, qua sắc mặt đối phương, bà ta biết lời mình nói có tác dụng rồi. Bởi vậy lại tiếp tục không ngừng khuyên bảo: “Nhà máy rơi vào tay cậu ta rồi, cậu ta có thể làm được nhiều việc lắm. Sao ông dám chắc sau ba năm nhà xưởng tới tay ông rồi vẫn là xưởng đồ chơi hoàn chỉnh, mà không phải chỉ là một cái vỏ rỗng? Đương nhiên, tôi không biết người đưa ra phương án ký hợp đồng này là người thế nào, có lẽ…”

“Có lẽ cậu ta thật sự có bản lĩnh ngập trời như vậy. Có lẽ là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng tôi không dám đánh cuộc. Trực tiếp bán nhà máy, trả lại khoản nợ cờ b.ạ.c bên Úc Thành, chúng ta còn có thể thừa ra vài vạn. Chúng ta có thể dùng số tiền này mở lại nhà xưởng mới, lần này không làm lớn như trước đây, mở xưởng nhỏ thôi, bắt đầu lại từ đầu. Như vậy không phải tốt hơn nhiều so với ông chỉ lấy 30% cổ phần, còn đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy hay sao?”

Lý Thủ Nghĩa ngơ ngẩn, không thể không nói lời này của bà Lưu có vài phần đạo lý.

“Tôi biết, xưởng đồ chơi chứa toàn bộ tâm huyết của ông, ông không muốn bán rẻ. Người ta trả giá mười vạn đúng là quá thấp. Nhưng con trai chúng ta còn đang nằm trong tay đám người kia, lỡ như… Lỡ như thằng bé xảy ra chuyện gì… Thủ Nghĩa, nó là con trai duy nhất của chúng ta! Là hậu duệ duy nhất của nhà họ Lý! Chẳng lẽ nó còn không quan trọng bằng tiền sao? Chẳng lẽ không quan trọng bằng xưởng đồ chơi của ông sao? Hết tiền có thể kiếm lại được, xưởng đồ chơi không còn có thể làm lại, con trai không còn coi như mất hết! Thủ Nghĩa, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Lý Thủ Nghĩa cắn răng, nhắm mắt lại: “Bà để tôi suy nghĩ, để tôi nghĩ lại đã.”

Nói là suy nghĩ, nhưng hai vợ chồng cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy, bà Lưu rất hiểu Lý Thủ Nghĩa, dáng vẻ này chính là đã bị bà ta thuyết phục tám phần rồi. Bà Lưu khẽ thở ra, tốt quá hóa dở, bà ta không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ nhắc nhở Lý Thủ Nghĩa về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân thì chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến.