Bên kia, sắc mặt Cố Kiều trắng bệch, từ từ rời khỏi phòng bệnh, như cái xác không hồn du đãng trên hành lang. Cô ta không biết mình nên đi đâu, cô ta chỉ biết bản thân không muốn tiếp tục ở lại trong phòng bệnh, không muốn đối mặt với Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường.
Lúc này dường như có hai phiên bản thu nhỏ của cô ta đang đánh nhau trong đầu.
Một người nói là tại cô ta, chính vì cô ta. Huyện Nguyên Hoa không đông xe cộ lắm, con phố trước khu tập thể bọn họ đang ở lại không phải tuyến đường chính của huyện thành, cũng không quá chật hẹp, ngày thường rất ít khi có xe cộ qua lại, nếu không phải vì cô ta thu lấy vận may của Cố Tứ Tường, sao anh ta có thể bị xe đâm?
Một người khác nói, ai có thể chứng minh Cố Tứ Tường xảy ra tai nạn xe cộ chắc chắn có liên quan với vận may? Biết đâu là do trong số mệnh của anh ta đã có sẵn kiếp nạn này rồi thì sao?
Hai người nhỏ đánh nhau không ai nhường ai, khiến Cố Kiều chóng mặt nhức đầu. Cô ta giơ tay lên ôm lấy đầu mình, cảm giác đầu óc như sắp nứt ra, sắc mặt hoảng hốt, hai mắt mở mịt, khiến cô ta không nhìn rõ đường, không nhìn rõ người qua lại…
Rầm!
Cố Kiều chỉ cảm thấy bản thân vừa đụng phải thứ gì đó mềm mại, sau đó đã ngã bệt ra đất.
Đau đớn khiến đầu óc cô ta lập tức tỉnh táo lại.
“Cô không sao chứ?”
Cố Kiều ngẩng đầu, là một cậu thiếu niên tuổi tác xấp xỉ cô ta, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai tuấn lãng, không giống tất cả nam sinh cô ta từng gặp gỡ, trên người cậu ta tỏa ra ánh sáng lóa mắt, khiến người ta nhất thời không dời đi được.
“Này, này! Cô không sao chứ?”
Thiếu niên quơ quơ tay trước mặt cô ta. Cố Kiều muốn đáp lời, miệng mở ra lại lập tức mất tiếng.
“Không phải ngã ngốc rồi chứ?” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt buồn bực, rơi vào đường cùng chỉ có thể vừa đỡ đối phương dậy, vừa nói với một cậu thiếu niên khác đi bên cạnh mình: “Tần Ngạn, cậu đi tìm Quang Lâm trước đi. Tôi đưa cô ấy tới chỗ bác sĩ khám thử xem. Vừa rồi cô ấy ngã xuống, hình như đầu bị va vào tường, hỏi chuyện cũng không trả lời, không biết có phải đầu óc bị thương rồi hay không.”
Sau đó Cố Kiều cứ mơ màng hồ đồ như vậy, bị cậu ta kéo đi.
“Đinh! Kiểm tra đo lường được đối tượng có thể thu lấy vận may.”
Cả người Cố Kiều chấn động, kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên kia.
Hệ thống từng nói, cần tiếp xúc với nhân vật mục tiêu trên mắt phút, mới có thể tra xét ra giá trị vận may của mục tiêu.
Đoạn đường tới phòng làm việc của bác sĩ không dài, sau khi đỡ cô ta ngồi xuống, thiếu niên lập tức buông tay. Hai người tiếp xúc chân tay chưa đủ năm phút. Nhưng nếu chỉ cần kiểm tra đo lường giá trị của đối tượng, tiếp xúc năm phút không nhất định phải tiếp xúc chân tay, dùng lời nói thư từ đều tính là tiếp xúc.
Cậu thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái: “Làm sao vậy? Cô đừng lo, bác sĩ nói đầu óc cô không bị thương, cánh tay chỉ bị trầy da, bôi chút thuốc là được.”
Cố Kiều nhìn màu sắc đại biểu vận may của đối phương trên giao diện, là màu vàng! Vậy mà lại là màu vàng! Đây là người thứ hai cô ta gặp được có vận may màu vàng ngoại trừ Cố Nam Sóc.
Giây phút này, trong lòng cô ta tràn đầy sóng to gió lớn.
“Hệ thống, sao vận may của cậu ta cũng là màu vàng? Không phải vận may màu vàng rất hiếm thấy sao?”
“Đúng là vận may màu vàng vô cùng hiếm thấy ở huyện Nguyên Hoa, nhưng ở thủ đô, ở Hải Thành, Bằng Thành mà nói, tuy không phải tràn lan, nhưng cũng không phải hi hữu. Người đang giữ chức vụ bộ trưởng trở lên, hoặc cấp tướng trong quân đội, hoặc người đứng đầu doanh nghiệp lớn trong nước, gần như đều có vận may màu vàng.”
Cố Kiều mờ mịt: “Thiếu niên trước mắt mới mười mấy tuổi nhỉ? Sao cậu ta có thể là bộ trưởng, thiếu tướng, hay là chủ tịch công ty lớn?”
“Giá trị tiềm lực của cậu ta không tồi, có thể là do gia thế thêm vào, nếu không đi nhầm đường, tiền đồ không đong đếm được.”
“Gia thế thêm vào?”
“Đúng vậy! Cậu ta là cậu chủ nhà họ Nguyên ở thủ đô. Ông nội là tư lệnh, cha là đoàn trưởng, còn sắp được thăng chức. Ngoài ra, nhà họ Nguyên còn có quan hệ tốt với vài gia đình lãnh đạo khác trong quốc hội.”
Hai tay Cố Kiều lập tức nắm chặt!
Lãnh đạo trong quốc hội?
Ánh mắt cô ta nhìn về phía cậu thiếu niên kia càng kinh ngạc hơn. Cô ta âm thầm hít sâu một hơi. Ban đầu khi nhìn thấy vận may màu vàng, không phải cô ta chưa từng có ý định dựa vào lòng tốt muốn chịu trách nhiệm của cậu ta, nghĩ cách tiếp xúc thân thể với đối phương.
Nhưng mà hiện tại…
Trong lòng Cố Kiều sinh ra muôn vàn ý nghĩ, có rất nhiều ý tưởng điên rồ xuất hiện, ánh sáng trong mắt tản ra kinh người.
Vận may do hệ thống cấp ba mang đến cho cô ta cũng không tính là mạnh, có thể khiến cô ta gặp được nhân vận như vậy đã không dễ dàng rồi.
Là cơ hội khó có được, cô ta nhất định phải nắm chắc!