Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 162: Hủy diệt thanh danh




Chủ đề giới thiệu đối tượng chưa bắt đầu đã chấm dứt.

Thím Vương ngó đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay thím nghe Minh Cảnh nhà các cháu ồn ào nói Cố Kiều là người xấu, là kẻ buôn người. Chuyện này là thế nào?”

Đúng là đang ngủ thì có người đưa gối đầu, không cần hắn mở đầu câu chuyện, đã có người nhắc tới.

“Là Tiểu Cảnh đoán sai, các thím đừng nói ra ngoài, nếu không Cố Kiều là con gái, bị người ta nói là kẻ buôn người, sẽ không thoải mái! Con bé chỉ áy náy thôi. Không phải mấy hôm trước cháu gặp phải đám cướp, thiếu chút nữa đã mất mạng sao? Việc này các thím cũng biết rồi đấy. Lúc đó Cố Kiều cũng có mặt ở hiện trường, con bé trông thấy, có điều chắc là sợ hãi nên không đi báo cảnh sát. Có lẽ con bé cảm thấy có lỗi với cháu, nên mới cho Tiểu Cảnh kẹo và đồ chơi.”

Thím Vương ngẩn người: “Con bé cũng có mặt ở hiện trường?”

“Vâng! Nếu không phải sau đó bị cảnh sát phát hiện ra, cháu cũng không biết chuyện này. Thiếu chút nữa cảnh sát còn coi con bé là kẻ đồng lõa, còn bắt lại thẩm vấn cả một ngày. Các thím nghĩ xem, một cô gái mười mấy tuổi đầu, sao có thể chịu đựng được.”

Thím Lưu vỗ đùi: “Ui da! Tôi nhớ rồi! Chẳng trách hai ngày trước không thấy bóng dáng con bé đâu! Hồ Dao Hoa còn nói dối tôi là con bé về quê, khi gặp lại sắc mặt con bé rất không thích hợp. Hóa ra không phải về quê, mà bị bắt vào đồn cảnh sát!”

“Ai! Tiểu Cố, sao thím nghe nói nhà các cháu với nhà bên đấy là thân thích? Nếu là thân thích, sao con bé lại trơ mắt nhìn cháu bị đám cướp bắt đi, còn thiếu chút nữa bị g.i.ế.c như vậy?”

Sắc mặt Cố Nam Sóc né tránh: “Con bé còn nhỏ, không phải lúc ấy quá sợ hãi sao? Chuyện này cũng không trách được con bé. Hơn nữa nói là thân thích, nhưng thật ra quan hệ giữa hai nhà chúng cháu không tốt lắm, nói ra thì rất dài.”

Có thím thích hóng chuyện vội vàng tỏ vẻ: “Không sao, cháu cứ nói từ từ.”

Cố Nam Sóc bắt đầu kể lại chuyện đời trước, nó tới cảnh ngộ Cố Trường Phú gặp phải khi còn trẻ, lại nói tới ý đồ cướp đoạt tiền an ủi của Cố Trường Phú và Tống Ngọc Mai sau khi anh trai và cha hắn qua đời, sau đó nói tới hành vi đê tiện của Tống Ngọc Mai và Tống Võ.

Các thím nghe xong đều ồ lên.

“Thế này đâu gọi là thân thích, rõ ràng là kẻ thù mà! Mẹ kế đáng chết, vậy mà còn xúi giục cha đẻ bán con trai! Sao bà ta không bán con trai ruột của mình!”

“Lần trước biết nhà các cháu bị thân thích tính lế, không ngờ thân thích ấy lại là bà nội của Cố Kiều! Gia đình kia cũng giấu diếm giỏi thật, ở cùng nhau bao nhiêu ngày qua thế mà không lộ ra chút tiếng gió nào! Hơn nữa thím còn thấy Cố Kiều qua tìm các cháu vài lần, da mặt con bé cũng dày thật!”

“Còn lộ ra tiếng gió, bọn họ dám nói ra sao? Nếu có người mẹ, người bà như vậy, để người khác biết, nước miếng cũng đủ dìm c.h.ế.t bọn họ rồi!”

“Tiểu Cố này! Nhà các cháu cũng quá ngốc rồi! Bọn họ không nói, sao các cháu cũng không nói một tiếng!”

Cố Nam Sóc chỉ cười không nói gì. Không phải hắn muốn giấu giếm giúp bọn họ, mà vì, thứ nhất người nhà hắn đều không phải người lắm miệng, thứ hai hắn không muốn có liên lụy gì với nhà cách vách, thứ ba, khi ấy hắn còn chưa tìm hiểu rõ năng lực cổ quái trên người Cố Kiều mạnh yếu ra sao, hắn có thể trực tiếp đối phó với đám người Tống Ngọc Mai, nhưng đối mặt với Cố Kiều, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ về cơ bản hắn đã hiểu rõ sâu cạn rồi, còn có hạt châu bảo vệ, tất nhiên là không cần lo lắng.

“Ai nha! Tôi biết rồi!”

Thím Vương vỗ đùi: “Khả năng là Cố Kiều cố ý muốn đám cướp kia g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Nam Sóc cho nên lúc đó mới không báo cảnh sát.”

“Không đến mức ấy chứ?”

“Thím Vương, lời này của thím hơi quá đáng rồi. Con bé chỉ là một đứa con gái, sao có thể?”

“Sao lại không thể?” Thím Vương gân cổ cãi lại: “Các bà nghĩ lại xem, ông bà nội con bé dựa vào lý do gì để đòi tiền an ủi? Chỉ cần Tiểu Cố c.h.ế.t đi, chị gái cậu ta là người phụ nữ từng ly hôn, em gái cậu ta sẽ phải gả chồng, làm gì có tiếng nói trong dòng tộc? Nhà bọn họ chỉ cần tìm vài vị trưởng bối trong tộc tới tạo áp lực, nhận nuôi mấy đứa trẻ, không phải cả cửa hàng của Tiểu Cố và tài sản trong nhà đều thuộc về bọn họ sao? Đâu phải ông bà nội con bé chưa từng làm ra chuyện này.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình.

Thím Lưu cũng bừng tỉnh: “Bà nói như vậy, tôi cũng cảm thấy thật sự có khả năng đó! Mọi người nói xem con bé còn nhỏ như vậy, sao lòng dạ lại độc ác thế nhỉ?”

“Còn phải hỏi sao! Bà không thấy nhà nội con bé toàn người thế nào à? Người ta đều nói, trúc xấu khó sinh măng tốt. Gia đình này xấu từ gốc rễ rồi, con bé có thể là người tốt sao?”

“Chậc! Tôi phải dặn dò cháu trai cháu gái mình, sau này cách xa con bé một chút, không được chơi với con bé mới được.”

“Trời ạ, ngày nào con gái tôi cũng đi học cùng con bé! Không được rồi…”

……

Cố Nam Sóc bê rổ rau đã rửa xong lên, đứng dậy ra về, nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn đã nhìn ra, Cố Kiều vô cùng để ý tới thanh danh. Nếu đã như vậy, cô ta để ý tới thứ gì, hắn sẽ hủy diệt thứ đó. Năng lực của hắn không lớn, hạt châu chỉ có thể bảo vệ hắn và gia đình hắn, người khác thế nào hắn không quản được. Nhưng dù thế nào cũng phải cho cô ta biết, dám có ý đồ xấu với nhà hắn, sẽ phải trả giá đắt!