Hành lang bệnh viện.
“Ở đâu nhỉ? Chỗ nào!”
Cha Thôi mẹ Thôi vội vàng chạy tới, túm lấy tay một cô y tá, hỏi thăm: “Một thai phụ sinh non vừa mới đưa tới đây, đang ở phòng nào?”
“Ở phòng sinh. Bên kia không cho quá nhiều người chờ đợi, ông bà đứng đợi ở đây đi.”
Mẹ Thôi ngồi trên ghế dài bên ngoài hành lang, vừa căng thẳng vừa sợ hãi: “Trước đó không phải đều tốt à? Sao đột nhiên nói sinh non liền sinh non thế?”
Cha Thôi bị bà ta càm ràm đau cả đầu, không vui nói: “Được rồi, sinh cũng sắp sinh, bà lắm miệng như thế cũng có ích lợi gì. Sinh non hay không sinh non không quan trọng, sinh ra được là tốt rồi. Bà có dặn dò kỹ Hoành Chí chưa, bảo nó nhất định phải giữ được đứa trẻ!”
“Tôi có thể không dặn dò sao, chính là cháu trai vàng bạc duy nhất của nhà chúng ta đó, là cốt nhục duy nhất của Hoành Chí đời này. Nó còn không rõ sao?”
Cha Thôi cảm thán: “Tôi chỉ sợ đến lúc mấu chốt nó lại rối rắm thôi.”
“Không đâu! Dương Tiểu Muội đâu phải Cố Nam Thư. Nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng cô ta, sao Hoành Chí có thể cưới cô ta về nhà? Hừ! Chưa kết hôn đã vậy, sau khi kết hôn còn không chịu sống yên ổn, đúng là sao chổi mà! Ngày nào cũng cãi nhau với Hoành Chí, ngày nào Hoành Chí cũng phải ra ngoài làm việc, mệt c.h.ế.t mệt sống vì cái nhà này, còn cô ta thì sao? Ngày ngày ăn ngon uống tốt, còn gây sự xả giận lên người Hoành Chí! Còn nói đã phải trả giá rất nhiều vì Hoành Chí nữa! Tôi nhổ vào! Mất việc là do cô ta tự gây ra, Hoành Chí nhà chúng ta cũng thất nghiệp đó thôi, đâu phải tất cả đều do Hoành Chí. Cô ta…”
Cha Thôi liếc mắt nhìn người tới người lui trên hành lang: “Được rồi! Bớt tranh cãi đi, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Bà muốn ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết sao? Có thời gian công sức làm những việc này, thà đi cầu thần bái phật phù hộ cho cháu trai vàng bạc nhà chúng ta bình an ra đời còn hơn.”
“Đúng đúng đúng!”
Được chồng nhắc nhở, mẹ Thôi mới nhớ ra. Bà ta vội vàng chắp tay trước ngực, không ngừng lẩm bẩm: “Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Tổ Như Lai, xin các ngài mở to mắt, nhất định phải phù hộ cháu trai vàng bạc nhà họ Thôi chúng tôi bình yên ra đời. Nhà họ Thôi chúng tôi không thể tuyệt hậu, Hoành Chí không thể không có con trai. Xin các ngài phụ hồ cho đứa trẻ trong bụng Dương Tiểu Muội, phù hộ con trai Hoành Chí, phù hộ cho đứa nhỏ này bình an.”
Lúc đang lẩm bẩm, mẹ Thôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua. Bà ta lập tức nhăn mày lại, bước tới, giữ chặt đối phương: “Cố Nam Thư, sao cô lại ở chỗ này?”
Cố Nam Thư bị giữ lại cũng sửng sốt. Cô chỉ tới đưa cơm cho em trai nhà mình thôi mà, sao lại đụng phải “Ôn thần” chắn đường thế này?
“Cố Nam Thư, có phải cô biết hôm nay cháu trai vàng bạc nhà chúng tôi sẽ ra đời, nên cố ý tới quấy rối hay không?”
Cố Nam Thư vô cùng kinh ngạc: “Dương Tiểu Muội sắp sinh?”
“Cô đừng đóng kịch với tôi, nếu không biết, cô tới bệnh viện làm gì?”
Cố Nam Thư trợn trắng mắt, rút tay ra khỏi tay bà ta, quay đầu đi thẳng, lười để ý. Nhưng mẹ Thôi lại không muốn buông tha cho chị ấy: “Cô đứng lại! Cô định đi đâu? Tôi cảnh cáo cô, cô với Hoành Chí đã ly hôn, đã cắt đứt rồi. Nếu cô dám tới quấy rối, khiến Dương Tiểu Muội kích động khó sinh, cháu trai tôi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Cố Nam Thư vô cùng cạn lời: “Bà lão, bà cũng nói rồi đấy, tôi với Thôi Hoành Chí đã cắt đứt, tôi với anh ta không còn quan hệ gì. Bệnh viện lại không phải do nhà bà mở, tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Bà quản được sao? Còn nữa, cháu trai bà thế nào không liên quan tới tôi, tôi không quan tâm hôm nay cháu trai nhà bà có ra đời hay không, cũng không có ý định để ý tới, càng đừng nói tới chuyện quấy rối.”
“Thế cô tới bệnh viện làm gì?” Mẹ Thôi vẫn không chịu tin, bà ta cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay chị ấy, giật mình hiểu ra: “A, tôi biết rồi. Cô định đưa đồ ăn cho Hoành Chí đúng không? Hừ, thấy cháu trai vàng bạc nhà chúng tôi sắp ra đời, muốn tới lấy lòng Hoành Chí?”
“Nghĩ nhà chúng tôi có cháu trai vàng bạc rồi, đã được như ý nguyện, sẽ để Hoành Chí ly hôn Dương Tiểu Muội, quay về với cô? Sớm biết thế trước kia cô còn giở trò làm gì? Cô đừng quên, khi đó cô với em trai cô bắt nạt nhà họ Thôi chúng tôi thế nào, còn ép chúng tôi bồi thường hai ngàn đồng, uy phong lắm mà, bây giờ lại muốn tiến vào cửa nhà họ Thôi chúng tôi sao? Phi! Chết cái ý nghĩ đó đi!”
Cố Nam Thư:……
Chị ấy dừng chân lại, bà già này tự cho mình rất cao, coi nhà họ Thôi bọn họ là hoàng đế sao? Vốn dĩ chị ấy định phản bác, nhưng nhìn cái miệng đóng mở không ngừng kia của mẹ Thôi, nghe thấy những lời này của bà ta, đột nhiên cô cảm thấy phản bác cũng không có ý nghĩa gì. Mẹ Thôi đã nhận định Thôi Hoành Chí là bánh trái thơm ngon, ai cũng yêu thích rồi, dù chị ấy có nói thêm gì cũng vô dụng, chỉ lãng phí thời gian và tinh lực mà thôi.
Nghĩ vậy cho nên, Cố Nam Thư ngậm chặt miệng, đi nhanh về phía trước, một ánh mắt cũng không cho mẹ Thôi.