Cố Nam Sóc mở mắt, vươn tay ra, hạt châu tự nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn.
Thời không xoay chuyển đưa hắn về đây đã hao tổn phần lớn công đức của nó. Bây giờ năng lượng trong người nó không còn đủ một phần mười trước kia, không có cách nào giúp hắn được nhiều hơn, nhưng ít ra nó có thể giúp hắn và người nhà không bị lực lượng cổ quái trên người Cố Kiều quấy nhiễu.
Chỉ điểm này thôi, cũng đủ rồi. Chỉ cần không bị bàn tay vàng của Cố Kiều ảnh hưởng, đối với hắn mà nói Cố Kiều chẳng khác nào người bình thường, còn có gì đáng sợ?
Cố Nam Sóc tùy tiện xoay chuyển hạt châu. Hạt châu được cởi bỏ phong ấn nhờ m.á.u của hắn, tất nhiên có thể biết được ý nghĩ của hắn. Một giây sau có vài tia sáng bay ra từ trong hạt châu, một tia chui vào trong cơ thể Cố Nam Sóc, mấy tia khác bay qua khe cửa sổ lao ra ngoài, chạy về phía chân trời. Cuối cùng chúng nó sẽ rơi trên người Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai của Cố Nam Sóc.
Làm xong chuyện này, ánh sáng trên hạt châu tắt ngấm, Thái Cực châu lại biến thành hai viên hắc châu bạch châu, như chưa cừng cởi bỏ phong ấn. Không, độ sáng trên người chúng nó còn ảm đạm hơn trước kia vài phần.
Cố Nam Sóc cầm hạt châu lên, trịnh trọng đeo trên cổ tay mình, trong lòng thầm nói: Cảm ơn!
Hắn mở ngăn kéo ra, quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” cũng chậm rãi hóa thành từng điểm sáng, tiêu tán giữa không trung.
Cố Nam Sóc kéo chăn, xoay người lên giường, ngủ.
Vốn dĩ tưởng rằng sau khi biết được chuyện lớn như vậy, cảm xúc trong lòng hắn sẽ không yên, sẽ trắng đêm không ngủ. Không ngờ hắn lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức chính hắn cũng có chút kinh ngạc cảm thán, chỉ ngã đầu xuống gối là ngủ rồi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, có hai vị khách quý tới phòng bệnh.
“Anh Cố mau nằm xuống. Anh là người bệnh, còn là ân nhân lớn của nhf chúng tôi, lần này chúng tôi cố ý tới thăm anh, sao có thể để anh đứng dậy.
Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Tần Tư Viễn, là chú út của Tần Ngạn, cũng là cậu của Hứa Quang Lâm.
Tần Tư Viễn khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trên mặt đeo một gọng kính mắt, ăn mặc lịch sự, khí chất nho nhã.
Cố Nam Sóc có chút kinh ngạc, thứ nhất hắn không ngờ Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm là anh em xa, thứ hai chính là Tần Tư Viễn.
“Tần Tư Viễn?” Hắn cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, sau khi sửng sốt một lát hắn mới nhớ ra: “Huyện trưởng huyện Nguyên Hoa?”
Tên của huyện trưởng còn không phải cái tên này sao.
Tần Tư Viễn sửng sốt, không ngờ đối phương lại nhận ra mình nhanh như vậy. Chỉ một giây sau anh ta đã mỉm cười: “Một chức huyện trưởng nho nhỏ mà thôi, đều là người ở của quần chúng, không khác gì người bình thường. Anh Cố đừng coi tôi là huyện trưởng, hôm nay tôi đến đây, đơn giản chỉ là dùng thân phận người lớn trong nhà của Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm, tới cảm ơn anh!”
Thái độ của Tần Tư Viễn rất hiền hòa, tỏ vẻ biết ơn chân thành, còn cúi người chín mươi độ: “Cảm ơn cậu đã cứu A Ngạn và Quang Lâm.”
Cố Nam Sóc tránh người, để mình ngồi thoải mái hơn chút.
“Anh Tần khách sáo rồi. Tôi làm vậy chì vì cứu bản thân.”
Tần Tư Viễn lắc đầu: “Tôi đã nghe hai đứa nhỏ kể lại rồi. Lúc ấy Quang Lâm và Nguyên Ứng đã chạy thoát, chỉ có A Ngạn bị bắt lại. Khi đó anh trốn trong chỗ tối, có cơ hội chạy thoát, nhưng anh không chạy, còn vào lúc mấu chốt b.ắ.n mù bắt tên cướp kia, nếu không nhờ có anh, sao A Ngạn có thể sống sót được.”
Tần Ngạn gật đầu liên tục: “Anh Cố, anh khách sáo rồi. Ơn cứu mạng, cả đời khó quên, nhất định phải cảm tạ. Nói câu cảm ơn thì quá nhẹ nhàng, nhưng mà em cũng không biết ngoài nói câu cảm ơn ra, em còn có thể làm được gì.”
Cậu ta vỗ ngực: “Anh Cố, sau này nếu anh có chuyện gì cần em giúp đỡ, dù qua núi đao biển lửa, lên trời xuống đất, em cũng không chối từ!”
Tần Ngạn vừa dứt lời đã bị Tần Tư Viễn đập cho một cái: “Nói cái gì thế, còn qua núi đao biển lửa, lên trời xuống đất! Cháu xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá nghiện rồi à? Nếu cháu có bản lĩnh này, thì hôm đó đã không cần Quang Lâm che chở cho cháu, còn phải dựa vào anh Cố cứu giúp nữa!”
Tần Ngạn nhỏ giọng lầm bầm: “Không cho cháu sau này lợi hại lên sao.”
Tần Tư Viễn bật cười, nói với Cố Nam Sóc: “Đứa nhỏ này nói hơi khoa trương, nhưng đúng là ý đó, nếu anh Cố có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, cứ việc mở miệng.”
Cố Nam Sóc mỉm cười không nói gì, có thể tạo quan hệ với huyện trưởng là chuyện không tồi, nhưng nghĩ tới bọn họ có quan hệ với Nguyên Ứng, hắn lại không muốn lui tới với đối phương.
“Lẽ ra tôi nên tới đây thăm hỏi anh Cố sớm hơn, chỉ là hai đứa trẻ bị dọa sợ, nghỉ ngơi hai ngày mới lấy lại tinh thần, tôi cũng có việc quan trọng nên bị trì hoãn, xin anh Cố thông cảm. Vốn dĩ Quang Lâm cũng ồn ào đòi đi cùng, nhưng trong số người bị bắt, thằng bé bị thương nặng nhất, tôi phải khuyên can mãi thằng bé mới nghe lời. Đợi sau khi vết thương trên người khỏi lại, thằng bé sẽ tự mình tới nhà cảm ơn. Còn Nguyên Ứng…”