Cố Nam Sóc khen Cố Nam Huyền một lúc, ngôn từ ca ngợi không hề bủn xỉn chút nào, khiến Cố Nam Huyền nghe xong cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Anh Ba vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, để em đi mua đồ ăn cho anh Ba.”
Thấy em gái đỏ mặt ra khỏi phòng, Cố Nam Thư bật cười, giận dỗi nói: “Em cứ trêu con bé đi!”
“Em đâu có trêu! Em thật lòng khen con bé mà, câu nào nói ra cũng là lời nói thật.”
Cố Nam Thư gật đầu: “Đúng thế, lần này may mà con bé nhìn ra thư có vấn đề. Trước kia khi nghe em kể chuyện xưa kiểu này cho con bé và mấy đứa nhỏ trong nhà, chị còn nói em rảnh rỗi sinh nông nỗi, không biết bịa đâu ra mấy chuyện này. Không ngờ có một ngày lại có tác dụng, xem ra sau này những chuyện xưa đó, em vẫn nên kể nhiều hơn.”
Cố Nam Sóc:……
Vì còn ba đứa nhỏ ở nhà, đợi Cố Nam Sóc ăn tối xong, hai chị em bèn quay về nhà.
Ngày hôm sau, hai chị em lại tới lần nữa, còn dẫn theo ba đứa nhỏ. Hốc mắt Cố Minh Cảnh đỏ bừng, túm chặt góc áo Cố Nam Sóc không nói lời nào, mặt đầy ấm ức.
Cố Nam Sóc bế cậu bé lên giường: “Làm sao vậy? Khóc cái gì thế? Ai bắt nạt cháu?”
“Cháu… Cháu cho rằng chú Ba sẽ không quay về giống cha cháu. Chú công an tới nhà nói chú Ba đã xảy ra chuyện, trước kia bọn họ cũng từng tới nhà nói cha cháu đã xảy ra chuyện…”
Cố Nam Vọng đột ngột qua đời, bởi vì khoảng cách quá xa huyện Nguyên Hoa, cho nên bộ đội trực tiếp hỏa táng, rồi sai người đưa tro cốt, di vật và tiền an ủi về nhà. Cố Minh Cảnh không phân biệt được bộ đội và công an, cảm thấy đều mặc đồng phục nhà nước, đều làm chung một việc.
Cố Nam Sóc ôm cậu bé vào lòng: “Đừng sợ, chú vẫn ở đây!”
Trấn an cậu bé xong, Cố Nam Sóc lại nhìn về phía Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên: “Hôm nay có phải ngày phát thành tích thi cuối kỳ không? Đã lấy được phiếu điểm chưa?”
Cố Minh Huy & Cố Minh Hiên:…
Vốn dĩ hai người còn muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố Nam Sóc, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một câu của hắn làm nghẹn lời.
Cố Minh Hiên rất sảng khoái: “Có rồi. Ngữ văn 97, toán học 100. Đứng đầu lớp cũng đứng đầu cả khối.
Cố Minh Huy gục đầu xuống: “71, 75.”
Điểm của hai anh em cách nhau hơi xa.
Thấy cậu bé ủ rũ cụp đuôi, giống quả bóng cao su bị xì hơi. Cố Nam Sóc bật cười: “Cũng được mà, ít nhất vẫn đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn đứng trên chục người, đúng không?”
Cố Minh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy u oán. Đây là lời an ủi sao? Là đ.â.m vào tim người ta đó!
Khuôn mặt cậu bé nhăn như mướp đắng: “Cháu khổ quá mà! Chú Ba, chú không biết đâu, Minh Hiên nói kỳ sau muốn nhảy lớp lên lớp 6! Còn muốn cùng lớp với cháu nữa! Chú Ba, chú cứu cháu với!”
Cố Nam Sóc khiếp sợ nhìn Cố Minh Hiên: “Cháu muốn nhảy lớp lên lớp 6? Không phải cháu vẫn đang học lớp 4 sao? Vốn dĩ muốn nhảy lớp bình thường đều nhảy từ kỳ một. Cháu vừa chuyển trường qua bên này, tình huống đặc biệt, thành tích thi nhảy lớp còn không tồi, trường học mới đồng ý cho cháu trực tiếp nhảy qua lớp 3 vào thẳng lớp 4, học kỳ hai luôn. Bây giờ vừa học hết lớp 4, qua nghỉ hè là lớp 5 mới đúng. Cháu muốn lên lớp 6, lại định nhảy lớp à?”
Cố Minh Hiên gật đầu: “Cháu đã học xong hết từ mới trong sách giáo khoa ngữ văn lớp 5 rồi, bài nào cũng đã học thuộc. Toán học cũng đã học hết một lần, trong khoảng thời gian hai tháng nghỉ hè, cháu sẽ tranh thủ kiểm tra ôn tập lại, củng cố bổ xung kiến thức còn thiếu sót là được.”
Cố Nam Sóc:……
“Nửa năm nhảy một lớp, cháu không thấy quá nhanh sao?”
“Không ạ! Cháu đã hỏi giáo viên và các bạn rồi, cũng đã đọc rất nhiều sách báo chú mua về. Không phải còn có người nhảy liền hai lớp sao? Hơn nữa Cam La còn bái tướng năm mười tuổi đó!”
Cố Nam Sóc: Tự so mình với Cam La sao?
“Nhưng mà mệnh của Cam La không dài!”
Cố Minh Hiên:……
Cố Nam Sóc phát hiện mình đã vô thức nói ra lời chửi thầm trong lòng, hắn khẽ ho một tiếng, lúng túng nói: “Minh Hiên, hay là chúng ta suy xét lại chút, kiềm chế chút?”
“Cháu đã suy xét kỹ càng rồi. Cũng chỉ có kiến thức tiểu học là tương đối đơn giản, dễ nhảy lớp. Lên cấp hai rồi phải học nhiều môn hơn, sẽ không có nhiều thời gian học trước chương trình học khóa trên, lên cấp ba lại càng khó khăn hơn, muốn nhảy lớp là không thể, cho nên có lẽ lần này là lần nhảy lớp cuối cùng của cháu.”
Cố Minh Hiên nhìn về phía Cố Minh Huy: “Cháu cảm thấy học cùng khóa với anh trai cũng khá tốt, có thể nói với giáo viên trong trường để hai đứa cháu học cùng một lớp, sau này cháu có thể để ý tới anh ấy, giúp anh ấy nâng cao thành tích.”
Khuôn mặt Cố Minh Huy lập tức biến thành mặt mướp đắng: “Chú Ba! Thằng bé nhỏ hơn cháu ba tuổi, là ba tuổi đó! Cháu mới là anh có được không! Thành tích của cháu không bằng em trai nhỏ hơn mình ba tuổi, còn phải nhờ em trai dạy phụ đạo cho mình! Cháu còn thể diện nào không? Cháu cần sống nữa không? Cháu không muốn sống nữa!”
“Nếu anh thật sự cảm thấy mất mặt, thì cố gắng học hành tranh thủ đuổi kịp thành tích của em, không phải được rồi sao? Chỉ cần chăm chỉ thêm chút là có thể làm được, chuyện này khó đến vậy sao?”
Sao học sinh giỏi có thể hiểu được nỗi khổ của học sinh kém? Cố Minh Huy tức muốn hộc máu: “Anh không muốn làm anh em với em nữa!”
Cố Minh Hiên lại chỉ cảm thấy anh trai gây sự vô cớ: “Chơi xấu cũng vô dụng. Em chắc chắn sẽ nhảy lớp!”
Cố Nam Sóc:……