Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 140: Mắc mưu (2)




Thấy anh ta vẫn yên lặng không nói gì.

Lão Tam đẩy lão Nhị, lão Tứ một cái: “Hai người nói một câu đi, chẳng lẽ hai người muốn cả đời này đều sống bằng nghề cướp bóc?”

Lão Tứ lắc đầu: “Đương nhiên là không muốn rồi. Ban đầu khi chúng ta làm cái nghề này, cũng là bị ép buộc không có cách nào khác, nghĩ làm một lần cũng là làm, làm hai lần cũng là làm, sau này chỉ có thể tiếp tục. Nhưng không phải chúng ta cũng đã nói trước, đợi tích cóp đủ tiền rồi sẽ thu tay, sau này sinh sống yên ổn sao?”

Lão Nhị nghe xong cũng có chút cảm khái: “Đại ca, lão Tam, lão Tứ nói đúng. Chúng ta vất vả lắm mới kiếm được số đồ có giá trị này, chỉ cần có thêm một khoản tiền nữa thôi, là chúng ta có thể chạy trốn tới Cảng Thành rồi, sau này chúng ta sẽ có thể có cuộc sống yên ổn. Em còn muốn cưới vợ sinh mấy đứa đây!”

Lão Đại nghe xong đã hơi d.a.o động. Anh ta liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái, gọi lão Tam tới dặn dò: “Sau khi vào huyện đừng đi thẳng tới tìm người nhà cậu ta, đi hỏi thăm về Dĩ Nam trước, ít nhất phải biết vẻ ngoài của ông chủ Dĩ Nam như thế nào, đảm bảo cậu ta không phải kẻ giả mạo! Đi mua thêm một cây pháo hoa nữa, anh nghe nói trước kia hành quân đánh giặc, rất nhiều người đều dùng thứ này làm đạn tín hiệu, chúng ta cũng làm như vậy. Làm việc phải cẩn thận, thấy tình hình không đúng thì phóng pháo hoa báo hiệu. Tốt nhất không có trò mèo gì trong này, nếu không… Hừ!”

Tiếng hừ lạnh cuối cùng là dành cho Cố Nam Sóc, là uy h.i.ế.p cũng là cảnh cáo.

Cố Nam Sóc vội vàng đáp lời: “Sẽ không! Lời tôi nói đều là sự thật. Chỉ cần các anh cm thư và đồng hồ đeo tay của tôi tới, chắc chắn người nhà tôi sẽ đưa tiền cho các anh. Nhà tôi rất có tiền, các anh tin tôi đi, tôi thật sự chỉ muốn sống. Các anh cầm tiền rồi thì buông tha cho tôi, có được không? Tôi xin các anh đó! Tôi van các anh! Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”

Giọng hắn nghẹn ngào, giống như sắp khóc tới nơi. Dáng vẻ ấy, muốn nhát gan bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lão Đại liếc mắt nhìn qua một cái, không kiên nhẫn gật đầu ừ một tiếng, xem như đã đồng ý.

Còn chuyện sau khi xong việc có g.i.ế.c hay không, thì nói sau.

Nhưng Cố Nam Sóc lại coi câu nói này thành cọng rơm cứu mạng, giống như đã lấy được kim bài miễn chết, lập tức cảm ơn không ngừng, còn cảm động rớt cả nước mắt.

Lão Tứ nhận được ra hiệu, đem giấy bút tới cho Cố Nam Sóc, để hắn viết thư cho người nhà.

Sau khi Cố Nam Sóc viết xong, lão Đại cầm lên nhìn, trong thư chỉ viết hắn gặp được vụ mua bán lớn, phải tận dụng thời cơ, cần dùng tiền gấp, lại không có cách nào tự mình quay về lấy tiền, nên nhờ người tới lấy linh tinh. Lão Địa tra xét từng câu từng chữ vài lần, cũng chưa phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào có thể lộ ra tin tức, sau đó mới yên tâm đưa nó cho lão Tam.

Lão Tam liếc mắt nhìn ba cậu thiếu niên kia một cái: “Lấy được tiền của thằng nhát gan này rồi, giữ lại ba thằng nhóc thối kia cũng vô dụng, hay là bây giờ làm thịt luôn, nếu không em đi rồi, ở đây chỉ còn lại ba người, lỡ bọn họ giở trò thì phải làm sao?”

Nghe thấy thế, Hứa Quang Lâm lập tức căng thẳng.

Cố Nam Sóc vội nói: “Đợi một chút. Tôi…… Tôi kiến nghị các anh tạm thời đừng g.i.ế.c vội! Bọn họ là con cháu của đám lãnh đạo cấp cao, thân phận không tầm thường, các anh nên giữ bọn họ lại làm con tin, đợi các anh tới nơi an toàn rồi thì tính tiếp. Có bọn họ trong tay, nếu như trên đường tới Cảng Thành bị người ta đuổi theo, còn có thể dùng bọn họ bàn điều kiện. Các anh nói xem, có đùng không? Nếu sợ bọn họ gây chuyện, các anh có thể trói bọn họ lại.”

Lão Tam ngẫm nghĩ một lát: “Nói cũng đúng. Đại ca, anh thấy thế nào?”

Lão Đại nhíu mày: “Giữ lại trước đã, cuối cùng giải quyết thế nào, để anh nghĩ kỹ đã.”

“Được! Lão Nhị, lão Tứ, hai người ở đây canh chừng, tôi đi tìm dây trói người.”

Cố Nam Sóc giơ tay: “Tôi…… Tôi có thể giúp đỡ.”

Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn qua, cả người Cố Nam Sóc run rẩy: “Tôi… Tôi giúp các anh rồi, sẽ là người cùng hội cùng thuyền với các anh. Các anh không cần lo lắng sau khi thả tôi rồi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt các anh lại. Nếu dám báo cảnh sát, tôi cũng bị bắt vào tù. Chúng ta… Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, các anh… Các anh thả tôi đi, tôi tuyệt đối không dám dở trò gì.”

Khó trách lại tích cực như vậy, hóa ra là nghĩ cách vì mạng sống.

Lão Tam vẫy tay: “Được! Đi theo tao. Có lão Tứ canh chừng, còn sợ mày chạy sao? Dù chạy thật, cũng phải chạy thoát mới được!”

Cố Nam Sóc dùng sức lắc đầu: “Không dám, không dám! Tôi không dám!”

Lão Tam cười nhạo một tiếng, càng chướng mắt Cố Nam Sóc.

Cuối cùng hai người tìm được một bó dây thừng không biết do ai vứt bỏ trong rừng, sợ không đủ dùng, Cố Nam Sóc còn tách ra một thành hai. Sau khi trở lại chỗ cũ, không đợi đám kẻ cướp ra tay, hắn đã xung phong nhận việc: “Để tôi làm cho, để tôi trói. Các anh đều mệt rồi, có thể qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát, nhìn là được rồi.”

Dáng vẻ chân chó lấy lòng thật sự quá gai mắt.

Bốn người kia nghe xong đều tùy ý hắn.