Cố Nam Sóc mỉm cười, đứng ra hòa giải: “Hai người đừng cãi nhau nữa. Cố Kiều, cha cháu nói không sai, đúng là nên thế, nhận lấy đi.”
Cố Kiều kéo Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên qua một bên, thái độ vô cùng kiên định: “Không được!”
Nên thế cái gì? Cầm tiền này rồi, Cố Nam Sóc có được thanh danh tốt, còn cô ta thì sao? Bây giờ cô ta chỉ có thể cắn c.h.ế.t trước đó là do mình nhớ lầm, cũng không được tham tài, còn có thể cứu vãn chút thanh danh. Mọi người còn có thể coi mấy lời sẵn lòng trả lại hạt châu, sẵn lòng thành toàn cho Cố Nam Sóc là sự thật.
“Chú họ! Chú đừng như vậy! Cha mẹ cháu đòi tiền báo đáp của chú là bọn họ không đúng, cháu thay bọn họ xin lỗi chú. Đồng thời cháu cũng muốn nói với chú một câu xin lỗi. Bởi vì cháu nhớ lầm, mới ồn ào như vậy, đã khiến chú khó xử rồi, cháu xin lỗi. Cháu cũng không biết vì sao, trong đầu cháu vẫn luôn cho rằng hạt châu này là mẹ cháu đưa cho cháu.”
Cố Kiều liếc mắt nhìn Lý Thúy Liên, Lý Thúy Liên định phản bác theo bản năng, lại bị Cố Kiều lén véo một cái.
Lý Thúy Liên vô cùng không vui, nhưng bị Cố Kiều đè chặt không thể làm được gì. Cố Kiều bước đến gần, dùng giọng nói chỉ ba người có thể nghe thấy, nói: “Sau này còn muốn nhận được lợi ích từ vận may của con không? Nếu muốn, từ giờ trở đi ngậm chặt miệng lại, đừng nói chuyện.”
Lý Thúy Liên choáng váng, Cố Đại Phát thì nhíu mày, đây là ngữ điệu dùng để nói chuyện với cha mẹ sao?
Ông ta đang định răn dạy, nhưng vừa hé miệng ra đã đụng phải ánh mắt lạnh thấu xương của Cố Kiều, lại nhút nhát co rụt lại.
Ngẫm lại thì cô con gái này của ông ta thật sự ngang ngược, nhưng mà lại có vận may tốt bất ngờ. Hiện giờ công việc tạm thời của ông ta có thể chuyển chính thức hay không vẫn phải nhờ vào con bé, gia đình có thể giàu lên hay không, sau này bọn họ có thể có được cuộc sống tốt đẹp hay không, tất cả đều phải dựa vào đối phương…
Một trăm đồng nhiều thật đấy, nhưng hiệu quả và lợi ích do Cố Kiều mang lại càng nhiều hơn.
So sánh với nhau, nếu bây giờ cầm một trăm đồng, chọc giận Cố Kiều, Cố Kiều thật sự tức giận không mang may mắn tới cho bọn họ nữa thì phải làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được sao?
Nhưng nếu cứ nhát gan như vậy, Cố Đại Phát lại cảm thấy quá mất mặt, hơn nữa còn là một trăm đồng đó, ông ta luyến tiếc. Dù sao Cố Kiều cũng là con gái ruột của ông ta, chẳng lẽ ngày sau có tiền rồi còn không cho cha ruột sao?
Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu Cố Đại Phát đã xoay chuyển trăm bề, cuối cùng bởi vì không đoán chắc được tính tình Cố Kiều, không dám đánh cuộc, vẫn phải thỏa hiệp.
Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra, đẩy tiền trở lại: “Chú họ, chú cầm lại số tiền này đi. Chúng cháu không cần.”
Cố Nam Sóc hơi nhíu mày, cất tiền đi, đẩy chiếc máy ghi âm ra: “Vậy cho cháu cái này, đã nói trước là sẽ cho cháu rồi, không phải cháu nói muốn học giỏi tiếng Anh sao, thứ này rất thích hợp. Ở nhà chú còn vài cuộn băng nữa, cũng có thể đưa cả cho cháu.”
Càng nghe Cố Kiều càng buồn bực, Cố Nam Sóc làm sao thế này? Chuyên môn đối nghịch với cô ta sao? Vất vả lắm cô ta mới khiến cha mẹ mình bỏ đi ý đồ xấu với một trăm đồng kia, đối phương lại nhắc tới máy ghi âm? Thứ này hơn một ngàn đồng đó, cha mẹ cô ta còn có thể nghe theo cô ta sao? Cố Nam Sóc nhiều tiền quá không biết tiêu chỗ nào, muốn tới đây làm “Đồng tử tán tài” à?
Cô ta căng thẳng nhìn về phía Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên, chỉ trông thấy sắc mặt hai người choáng váng. Cố Kiều lập tức phản ứng lại, cha mẹ cô ta không nhận ra thứ đồ chơi này! Không biết là tốt rồi!
Cố Kiều nhanh chóng đẩy máy ghi âm lại: “Chú họ, dù cháu muốn học giỏi tiếng anh cũng không thể lấy máy ghi âm của chú. Hơn nữa không phải chú cũng nói rồi sao? Dùng đài nghe băng bình thường cũng được.”
“Cháu thật sự không cần?”
Cố Kiều kiên định lắc đầu: “Không cần! Chú họ, cháu biết mấy lời trước đó cháu nói khả năng đã khiến chú có chút hiểu lầm, nhưng cháu thật sự nhớ rõ… Thôi, coi như cháu nhớ lầm. Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý không chịu cho chú, cũng không phải vì muốn kiếm chác thứ gì. Bây giờ cháu trả lại cho chú hạt châu, được chưa?”
Ánh mắt Cố Nam Sóc sáng lập lòe.
Không cần một trăm đồng, một ngàn đồng cũng không vần, vội vàng đẩy ra ngoài sợ hắn đưa quà cảm tạ như vậy… Dáng vẻ này có chút vi diệu.
Cố Nam Sóc nhìn bạn học bốn phía chung quanh, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, cất đồ của mình đi, không kiên trì nữa. Vốn dĩ hắn cũng không định cho thật, chẳng qua là thử một chút thôi.
Qua lần thử này Cố Nam Sóc đã xác định được, Cố Kiều làm như vậy, chắc chắn là sợ người khác dèm pha. Ngoài hạt châu ra, Cố Kiều còn có bí mật khác, chỉ là bí mật này là gì thì hắn không thể nào biết được.