Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 124: Đòi lại hạt châu (2)




Bàn tay đang rũ bên người Cố Kiều nắm chặt lại, một lát sau lại thả lỏng ra, trong lòng phiền loạn không thôi. Vốn dĩ cô ta tưởng rằng bạch châu là vật vô chủ, chưa từng nghĩ tới nó là đồ của nhà Cố Nam Sóc, bởi vậy bảy tám năm qua, tuy rằng cố kỵ bạch châu có điểm đặc biệt, không hay lấy ra ngoài, nhưng cũng không cố tình che giấu.

Cô ta cũng sợ cố tình che giấu ngược lại càng khiến người khác nghi ngờ, khó tránh khỏi bị người ta nhìn ra manh mối, thà bằng phẳng đối đãi còn hơn, chỉ thường xuyên mặc áo có cổ, dù đông hay hè đều giấu nó trong cổ áo.

Hai ngày trước, khả năng đoán được hạt châu có thể là đồ của nhà Cố Nam Sóc, cô ta cũng đã nghĩ tới có nên cất đi hoặc đổi nơi giấu nó hay không. Nhưng hạt châu phải đeo bên người mới có thể hấp thu năng lượng, còn phải dán sát vào da tới gần trái tim, vậy tất nhiên chỉ có thể đeo trước ngực.

Sau đó cô ta lại nghĩ, cô ta ở cùng thôn với nhà Cố Nam Sóc, đeo hạt châu này bảy tám năm qua vẫn chưa bị phát hiện, khả năng người ta căn bản không biết chuyện cô ta đang giữ bạch châu, cô ta không cần thần hồn nát thần tính, sau này để ý nhiều hơn là được.

Kết quả, bởi vì ôm tâm lý may mắn này cô ta không tháo hạt châu xuống, bị Cố Nam Sóc chui chỗ trống.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, vốn dĩ bản thân diễn trò rơi xuống nước là vì tiếp cận Cố Nam Huyền, kết quả lại bị đối phương phát hiện ra bạch châu.

Như vậy có tính là tự làm tự chịu, trộm gà không được còn mất nắm gạo không nhỉ?

Cố Kiều tự giễu, sau đó hít sâu một hơi, thầm hỏi hệ thống: “Chúng ta còn có thể hấp thụ được bao nhiêu năng lượng từ trong bạch châu?”

“Tuy rằng năm trước vì nguyên nhân nào đó năng lượng trong bạch châu đã bị xói mòn số lượng lớn, so với trước đây mà nói, năng lượng còn thừa khác nhau như trời với đất, nhưng so với năng lượng bản thân ký chủ kiếm được, vẫn hơn xa. Chỉ là vì hạt châu có cấm chế, cấp bậc hệ thống quá thấp, không thể nào thu hết năng lượng trong một lần. Bởi vì năng lượng trong hạt châu ít đi, số năng lượng thu được mỗi ngày cũng ít hơn nhiều.”

Cố Kiều đã hiểu. Nói cách khác, nếu như trước đây năng lượng trong bạch châu là một vạn điểm, mỗi ngày hệ thống có thể thu được một phần vạn, chính là một điểm. Nhưng bây giờ năng lượng trong bạch châu chỉ còn một trăm, mỗi ngày hệ thống thu một phần vạn cũng chỉ là 0,01.

Nhưng tích tiểu thành đại, số lượng nhỏ tích cóp lâu ngày cũng thành lớn, hơn nữa cấp bậc của hệ thống tăng lên, sau này số năng lượng có thể thu được mỗi ngày cũng tăng lên, chỉ cần bạch châu còn trong tay cô ta, sẽ có một ngày cô ta có thể thu hết.

Cố Kiều hít sâu một hơi, nếu tính như vậy, cô ta tuyệt đối không thể trả bạch châu cho Cố Nam Sóc.

Nghe những lời bạn học nói bên tai, biết không thể phủ nhận mình không có bạch châu, cô ta lập tức thay đổi ý định, nói: “Chú Họ, đúng là cháu có một viên hạt châu màu trắng như vậy, cũng rất giống viên của chú. Nhưng mà hạt châu này không phải cháu nhặt được, mà là mẹ cháu cho cháu. Mẹ cháu nói nó là của hồi môn của bà ấy, hình như cũng có chuyện xưa trong đó.”

Cố Kiều nở nụ cười xinh đẹp, ý tứ rất rõ ràng. Cố Nam Sóc có chuyện xưa, cô ta cũng có. Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, dựa vào đâu Cố Nam Sóc chắc chắn bạch châu là đồ của Liễu Như Ngọc?

Cố Nam Sóc không hoang mang chút nào, lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi ngực, ảnh chụp đã hơi cũ, chắc hẳn đã chụp rất nhiều năm trước, trong bức ảnh là một nhà sáu người.

Có Cố Trường Phú, Liễu Như Ngọc, và bốn người con dưới gối bọn họ. Đám trẻ đều không lớn, ngoài Cố Nam Vọng và Cố Nam Thư có dáng vẻ thiếu niên ra, Cố Nam Sóc vẫn là thằng nhóc choai choai, Cố Nam Huyền lại càng nhỏ hơn.

Dù như vậy, mọi người vẫn có thể thông qua nét mặt nhận ra được.

Cố Nam Sóc vuốt ve tấm ảnh: “Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất trong nhà. Chụp khi anh cả chú nhận được thông báo trúng tuyển của bộ đội, người nhà vô cùng vui vẻ, cố ý đi chụp một tấm. Khi đó trên tay anh Cả còn cầm thư trúng tuyển, chính vì kỷ niệm thời khắc này. Lúc ấy vẫn chưa rơi mất bạch châu.”

Mọi người nhìn tấm ảnh, trên cổ tay người phụ nữ trong tấm ảnh đúng là có đeo một chiếc vòng tay, bên trên có hai hạt châu một đen một trắng.

Đồng tử trong mắt Cố Kiều co lại, Cố Nam Sóc có thể lấy ra chứng cứ chứng minh hạt châu là của nhà mình, cô ta lại không thể. Nếu chỉ dựa vào lời nói, cô ta sẽ không thua, nhưng bây giờ…

Tròng mắt cô ta giật gật, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh là ông bà trẻ từng có một đôi hạt châu như vậy, không thể chứng minh viên bạch châu trên người cháu chính là của ông bà trẻ. Tuy rằng hạt châu này đặc biệt, nhưng chưa chắc trên đời chỉ có hai viên, đúng không chú họ?”

“Đúng vậy. Nhưng mà……”

Thấy Cố Nam Sóc thừa nhận, không đợi hắn nói xong, Cố Kiều lại nói tiếp: “Chú họ xem, không phải cháu không muốn trả lại đồ cho chú, nếu đồ thật sự là của ông bà trẻ, cháu nhặt được tất nhiên sẽ trả lại cho chủ cũ, cho dù không phải của ông bà trẻ, thứ này lại quan trọng với bọn họ như thế, trùng hợp là cháu cũng có một viên, bảo cháu tặng cho chú để thành toàn cho tình cảm giữa hai ông bà cũng không phải không thể. Nhưng vấn đề là, thứ này do mẹ cháu tặng cho cháu, nói là đồ gia truyền, cũng có chuyện xưa, cho nên cháu không thể tặng người khác được. Xin lỗi, chú họ.”