Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 122: Vinh quang và gông xiềng




Cô bé kia ôm bánh bao vào lòng, muốn đứng dậy, nhưng đứng được một nửa lại lần nữa ngã xuống đất.

Cô bét hít hít mũi, nói: “Chân… Chân em đau quá. Chị ơi, chị… Chị có thể đỡ em về nhà không?”

Bạn học của Cố Kiều cảm thấy vô cùng cạn lời: “Ơ, cái đứa bé này đúng là được voi đòi tiên hả, đã cho em bánh bao rồi còn chưa biết đủ, còn bảo người ta đưa về nữa?”

“Em… Em… Vậy thôi, em tự về nhà, em đi chậm một chút cũng được. Chỉ là … Chỉ là em sợ không kịp giờ ăn bữa sáng, cha sẽ đánh em.”

Thấy Cố Kiều có ý định đồng ý, bạn học lập tức khuyên can: “Chúng ta còn phải đi học đó, sắp muộn giờ rồi.”

Cô bé kia vội vàng nói: “Nhà em ở ngay phía trước, không xa đâu, rất nhanh là đến thôi.”

Cô bé nhìn về phía Cố Kiều, tỏ vẻ đáng thương kéo ống quần cô ta: “Chị gái, chị xinh đẹp như vậy, còn lương thiện như vậy nữa, nhất định là tiên nữ trên trời đúng không? Em nghe người ta nói, tiên nữ có tấm lòng từ bi nhất. Chị giúp em được không? Em… Em không muốn về muộn giờ cơm sáng, cha em… Cha em sẽ đánh em.”

Nói xong câu cuối, hốc mắt cô bé đỏ bừng, hai mắt đầy nước, ai nhìn thấy đáng vẻ ấy cũng sẽ cho rằng cô bé rất sợ cha mình, rất sợ bị phạt.

Cố Kiều không nhịn được động lòng trắc ẩn. Mọi người đều nói cô ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, sao cô ta có thể không giúp? Huống chi, bây giờ đúng lúc cô ta đang cần điểm năng lượng. Dù làm việc thiện nhận được không nhiều điểm năng lượng lắm, nhưng chân muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, tích lũy từng ngày, nói không chừng có thể tích tiểu thành đại thì sao? Hiện tại cô ta cũng không có cách nào lấy được vật dẫn năng lượng, cũng không có cách nào khác kiếm được điểm năng lượng.

“Được rồi! Chị đưa em về! Tiểu Phương, cậu tới trường học trước đi, nói với giáo viên giúp tớ một tiếng. Tớ đưa đứa nhỏ này về rồi tới sau.”

Tiểu Phương bĩu môi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cố Kiều đỡ cô bé kia dậy, dìu cô bé đi. Nhưng mà có vẻ chân cô bé thật sự bị thương quá nghiêm trọng, chân bước đi tương đối chậm, thi thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Cố Kiều khẽ nhíu mày, dứt khoát bế cô bé lên: “Em chỉ đường, chị bế em đi.”

“Cảm ơn chị gái!”

Cô bé thân thiết ôm lấy cổ Cố Kiều, túm chặt cổ áo đối phương sợ ngã xuống, còn vô cùng vui vẻ hôn Cố Kiều một cái.

“Chị là người tốt, em thích chị rồi!”

Cố Kiều bị hành động của đối phương làm sững sờ, nghe thấy lời nói của cô bé lại lập tức nở nụ cười.

Cô bé thuận thế vùi đầu vào cổ Cố Kiều: “Chị gái, để em ôm chị như vậy được không? Từ trước tới này… Cha… Cha, mẹ, bà nội em, chưa từng có ai ôm em như vậy. Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!”

Cố Kiều không thích hành động thân mật kiểu này, nhưng mà đột nhiên cô ta nghĩ tới hoàn cảnh của mình khi còn nhỏ, nghĩ tới trước kia nhà cô ta trọng nam khinh nữ, cô ta cũng từng phải chịu ấm ức như vậy, bản thân lập tức có chút đồng cảm, lời từ chối đã tới bên miệng lại biến thành một chữ: Được!

Khi tới đầu ngõ, cô bé kia bảo Cố Kiều để mình xuống.

“Chị, nhà em ở trong này. Em… Em không muốn để cha em biết chuyện mình bị ngã làm rơi mất bánh bao, còn phải nhờ chị đưa về nữa. Chị để em tự vào nhà, có được không?”

Việc thiện đã làm xong, điểm năng lượng của đã thu về, Cố Kiều nhìn thời gian, cũng không muốn tiếp tục nữa, dứt khoát thả cô bé xuống: “Được, em vào nhà đi. Chị đi học đây!”

“Cảm ơn chị gái, tạm biệt chị!”

Thấy Cố Kiều đã đi xa, cô bé lại vòng qua ngõ nhỏ, nhìn xung quanh một lát, chờ đợi một lúc lâu mới chờ được Cố Nam Sóc.

“Chú, cháu đã làm theo lời chú nói rồi, cũng nói mấy lời chú dạy với chị gái kia, quả nhiên chị ấy bế cháu lên thật, còn đưa cháu về nhà. Cháu nhìn thấy, trong cổ áo của chị ấy có một hạt châu, là hạt châu màu trắng, chính giữa có một điểm đen.”

Cố Nam Sóc nghe xong, đưa cho cô bé một túi kẹo sữa Thỏ trắng: “Cầm đi!”

Cô bé cẩm lấy túi kẹo, vui vẻ rời đi.

Cố Nam Sóc thì nheo mắt nhìn về phía trường trung học Nguyên Hoa.

Không phải Cố Kiều thích làm việc thiện sao? Cho nên hắn đã lợi dụng điểm này. Thứ nhất là để kiểm tra lại xem Cố Nam Huyền có nhìn lầm hay không, thứ hai là muốn tìm hiểu Cố Kiều còn mang theo hạt châu đó trên người hay không.

Nếu vẫn ở trên người, vậy thì dễ làm rồi.

Hắn từng nói, thanh danh giúp người làm niềm vui, tâm địa thiện lương tất nhiên là tốt, nhưng cũng là con d.a.o hai lưỡi, là vinh quang cũng là gông xiềng.

Cố Kiều hưởng thụ vinh quang quá lâu, cho nên dương dương tự đắc. Hôm nay, hắn sẽ để Cố Kiều cảm nhận tư vị bị gông xiềng khóa chặt.