Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 121: Hắc châu và Bạch châu




Lúc Cố Kiều đang buồn bực, trong đầu lại vang lên tiếng trách của hệ thống.

“Tôi đã nhắc nhở ký chủ từ lâu rồi, kiến nghị mau chóng xuống tay đừng để đêm dài lắm mộng.”

Cố Kiều khó thở: “Ta cũng muốn xuống tay lắm chứ! Vấn đề là ta vừa mới học được cách mở khóa! Không biết mở khóa thì xuống tay thế nào! Trực tiếp phá khóa sao? Động tĩnh lớn như vậy, ngươi muốn ta bị bắt ngay tại trận à?”

“Ký chủ có thể nhân lúc cách vách không người…”

Hệ thống còn chưa nói dứt lời, Cố Kiều đã đáp trả: “Nói thì hay lắm! Lúc bọn họ không có nhà, đều khóa kín cửa lại! Ta phải đập khóa cửa chính, phá khóa cửa phòng ngủ mới tới được gần ngăn kéo! Nhà bên không có ai, không đại biểu cả khu tập thể này không có ai! Trong khu này còn nhiều hộ gia đình như vậy!”

Không đợi hệ thống lên tiếng, Cố Kiều lại nói tiếp: “Được rồi! Chờ thời cơ khác! Đừng nói chuyện nữa! Ta muốn yên lặng!”

“Vâng! Hệ thống treo máy, ký chủ có thể gọi bất cứ lúc nào. Ký chủ cố lên, mong ký chủ cố gắng mau chóng thăng cấp! Vận may cấp mười có thể mang tới cho ký chủ thể chất may mắn cấp mười, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thần chắn g.i.ế.c thần, phật chắn g.i.ế.c phật!”

Cố Kiều:……

Hiện tại cô ta không muốn nghe câu này chút nào! Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cái gì! Ngay cả viên Hắc châu cô ta còn không lấy được đây này, còn thăng cấp cái rắm, muốn mưa gió cái rắm! Mẹ kiếp! Càng nghĩ càng đau lòng.

Cách vách.

Đột nhiên Cố Nam Huyền hấp tấp xông tới: “Anh Ba, em nhớ ra rồi!”

Cố Nam Sóc nghi hoặc: “Nhớ ra cái gì?”

“Có phải cái vòng tay kia của mẹ vốn dĩ có hai hạt châu hay không? Là một đen một trắng, sau đó bị mất một hạt?”

“Đúng thế!” Cố Nam Sóc thong thả lật xem bài tập của ba vị đồ đệ nhà mình, mí mắt cũng chưa nâng lên.

“Em nhớ ra vì sao mình cảm thấy quen mắt rồi. Không phải vì nó là di vật của mẹ, mà vì trước đó không lâu em vừa mới nhìn thấy hạt châu màu trắng kia.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, lập tức đứng bật dậy: “Em nói gì cơ? Em nhìn thấy hạt châu màu trắng kia? Hạt châu kia đã bị rơi mất bảy tám năm rồi.”

“Anh, anh còn nhớ lần trước Cố Kiều rơi xuống nước không? Là em đã cứu cô ta lên. Khi ở trong nước, em từng kéo cổ áo cô ta, đẩy cô ta lên. Lúc ấy, hình như em nhìn thấy trên cổ cô ta có đeo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền chính là hạt châu kia, cả hạt châu đều màu trắng, chỉ có một điểm đen ở chính giữa.”

Cố Nam Sóc giơ tay lên xem viên hắc châu trên cổ tay. Toàn thân đen nhánh, chỉ có một chấm trắng ở giữa trung tâm.

Tuy rằng phẩm chất của hạt châu này thấp kém, nhưng trên thị trường cũng không có quá nhiều. Cho nên, nếu Cố Kiều thực sự có một viên Bạch châu như vậy, thì rất có thể hạt châu đó chính là hạt châu Liễu Như Ngọc làm mất.

“Em nhìn rõ không? Chắc chắn chứ?”

Cố Nam Huyền cau mày nhớ lại, thi thoảng gãi đầu: “Lúc ấy em ở dưới nước, hơn nữa còn vội vàng cứu người, chỉ nhìn thoáng qua. Em không chắc chắn lắm, nhưng em cảm thấy hình như là có thật. Có điều khi ấy em không nhờ ra mẹ mình từng có thứ này, nên không liên hệ hai chuyện với nhau. Mãi cho tới ngày hôm qua anh lấy viên Hắc châu này ra, nói với em là di vật của mẹ, em mới cảm thấy quen mắt, nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn không nhớ ra được. Hôm nay lúc ở trường học em có trông thấy Cố Kiều, đột nhiên nhớ lại chuyện dưới nước hôm đó, nên mới nghĩ ra chuyện này.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Vậy chắc là đúng rồi!”

Như vậy có thể lý giải được vì sao Cố Kiều lại để ý tới hạt Hắc châu này rồi, trên tay cô ta đã có được bạch châu, hơn nữa còn biết điểm khác thường của bạch châu, nên muốn lấy cả hắc châu về tay mình.

Vậy thì…

Có phải vận may của cô ta có quan hệ với thứ này hay không?

Sắc mặt Cố Nam Sóc trở nên âm trầm. Nếu như đúng, vậy thì hành động của Cố Kiều trong nguyên tác càng không thể tha thứ được.

Cố Nam Huyền nghiêng đầu: “Anh, nếu đã là di vật của mẹ, Bạch châu thật sự nằm trong tay Cố Kiều, chúng ta có nên lấy về hay không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Nhưng mà chúng ta lấy lại bằng cách nào?”

“Hỏi thẳng cô ta!”

Cố Nam Huyền:??? Trực tiếp như vậy sao?

********

Sáng sớm. Gió mát dễ chịu.

Tốp năm tốp ba học sinh nói nói cười cười đi tới trường học. Một cô bé năm sáu tuổi ôm mấy cái bánh bao vội vàng chạy trên đường, cô bé không cẩn thận va vào người khác, ngã ra mặt đất, bánh bao lăn xuống, không thể ăn được nữa.

“Đứa nhỏ này sao lại vội vàng thế!”

Một giọng nữ khác ngăn cản: “Được rồi, đừng mắng con bé. Con bé chạy nhanh như vậy, chắc chắn là vội vàng mua bánh bao về cho người nhà.”

Chủ nhân của giọng nói ấy ngồi xổm xuống: “Bạn nhỏ, có sao không? Không bị thương chứ?”

Cô bé kia khóc òa: “Bánh bao của em! Bánh bao của em bẩn hết rồi! Ba mẹ còn đang đợi em mua về ăn sáng, bonjh họ chỉ cho em tiền mua đủ một phần bánh bao, nếu em không mang được bánh bao về, chắc chắn bọn họ sẽ đánh em! Hu hu!”

“Đừng khóc, mấy cái bánh bao thôi mà. Chị mua cho em.”

Nữ sinh bên cạnh nghe thấy thế, lập tức ngăn cản: “Cố Kiều, rõ ràng là con bé không nhìn đường va phải cậu, cậu không so đo với con bé đã đủ tốt bụng rồi, sao phải mua bánh bao cho nó?”

Cố Kiều chỉ cười, không nói gì. Xoay người đi đến quán bánh bao cách đó không xa, mua mấy cá