Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 117: Mời Cố Kiều ăn cơm




Hồ Dao Hoa lại lần nữa choáng váng. Vậy mà còn có thể như vậy? Được rồi, tạm thời không để ý tới Cố Kiều, việc quan trọng hiện giờ là ổn định cảm xúc của Cố Tứ Tường.

Hồ Dao Hoa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Cố Tứ Tường: “Anh nhìn em đi, anh đã quên những lời mình nói với em rồi à? Anh nói anh muốn vào đại học, anh muốn làm cán bộ, anh muốn làm huyện trưởng, để em làm phu nhân huyện trưởng! Những lời này anh quên hết rồi sao?”

“Dao Hoa!” Cố Tứ Tường châm biếm: “Mẹ anh là tội phạm, cho dù anh có thi đỗ đại học, có lẽ cũng không vào được chính phủ.”

Hồ Dao Hoa sửng sốt.

Thật sao? Vậy chẳng phải là Cố Tứ Tường sẽ vĩnh viễn không được làm lãnh đạo sao?

Nhưng mà…

Không! Không phải như thế! Còn có Cố Kiều!

Đúng!Cố Kiều! Đợi Cố Kiều thi đỗ đại học tới thủ đô rồi, sẽ ở bên cậu chủ nhà họ Nguyên. Với gia thế của nhà họ Nguyên, chỉ cần bọn họ nói một câu, chuyện Tống Ngọc Mai căn bản không đáng nói, Cố Tứ Tường vẫn có thể thuận lợi vào chính phủ, tiền đồ vô lượng như cũ. Cho nên, căn bản không cần lo lắng điểm này!

Nghĩ tới đây, Hồ Dao Hoa đang ủ rũ lại nở nụ cười. May mà từ trước tới nay Cố Tứ Tường đều đối xử với Cố Kiều không tồi, từ khi cô ta gả tới nhà họ Cố, cũng luôn yêu thương Cố Kiều, bởi vậy, mặc dù bây giờ đã phân gia, Cố Kiều vẫn sống chung một chỗ với bọn họ, cũng rất kính trọng bọn họ.

Cô ta năm lấy tay Cố Tứ Tường: “Em biết những lời đồn đãi đó rất khó nghe, em cũng biết anh rất khó chịu, rất vất vả. Nhưng mà, em xin anh đừng dễ dàng tử bỏ như vậy. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, chúng ta chỉ cần cố gắng hơn một tháng nữa thôi. Bây giờ anh nói không học nữa, muốn đi tìm việc làm. Nhưng anh có từng nghĩ tới, bây giờ anh có thể tìm được công việc gì không? Làm tính sổ cho người ta, hay dọn dẹp đồ đạc giúp người ta? Công việc như vậy lấy đâu ra tiền đồ?”

“Chúng ta đều biết chỉ có thi đậu đại học mới có thể thay đổi địa vị. Trước khi kết hôn, anh còn thề non hẹn biển, hứa hẹn với em sẽ cố gắng để em trở thành người trên người. Nhưng bây giờ thì sao? Tứ Tường! Trên đời này không có gì là tuyệt đối. Không ai dám chắc chắn chuyện của mẹ anh nhất định sẽ ảnh hưởng tới anh. Nói không chừng tới lúc đó chính sách thay đổi thì sao? Hơn nữa cho dù không vào được chính phủ, anh cũng sẽ được phân tới đơn vị không tồi, không phải sao?”

“Anh đã kiên trì nhiều năm như vậy, thất bại nhiều lần như vậy rồi. Trước đây cũng từng có không ít người nói anh đang lãng phí thời gian lãng phí tiền bạc, còn có người nói là vì anh không muốn về thôn, cố ý học tiếp để ngốc tại trường học, không phải làm việc nhà, mỗi tháng còn có tiền tiêu. Những lời này cũng không dễ nghe, không phải anh vẫn vượt qua được sao? Anh nhịn thêm chút nữa thôi, nhịn tới khi thi xong đại học, được không?”

Hồ Dao Hoa vừa khóc vừa khuyên: “Coi như anh vì em vì đứa trẻ trong bụng em, có được không?”

Cố Tứ Tường sửng sốt: “Đứa trẻ?”

Hồ Dao Hoa đặt tay anh ta lên bụng mình: “Đúng! Con của chúng ta!”

“Em mang thai? Có chắc không?”

Hồ Dao Hoa nghẹn lời: “Tháng này cái kia của em đã muộn bốn năm ngày rồi vẫn chưa tới, trước kia đều rất chuẩn, chắc chắn là có rồi, em có thể cảm nhận được! Tứ Tường, anh không chịu nổi áp lực hiện giờ, không muốn họ nữa. Em có thể theo anh, cùng lắm thì em theo anh về nhà trồng trọt, nhưng anh muốn thấy con chúng ta cũng giống chúng ta, cả đời ngốc tại nông thôn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao?”

Cố Tứ Tường nghĩ tới cảnh tượng này, anh ta và con mình…

Không, anh ta không muốn!

Cuối cùng, Cố Tứ Tường bại trận, tay đặ trên bụng Hồ Dao Hoa giống như được tiếp thêm động lực.

Anh ta nói: “Được! Anh đồng ý với em! Anh sẽ tiếp tục kiên trì! Anh phải thi đỗ đại học, để những người hôm nay chê cười anh chỉ trích anh, phải ngước mắt lên nhìn anh.”

Nghe thấy thế, Hồ Dao Hoa nín khóc mỉm cười.

Chỉ cần Cố Tứ Tường đồng ý tiếp tục đi học là tốt rồi, cuộc thi đại học lần này, nhất định anh ta sẽ thi đỗ. Đây là bước ngoặt trong cuộc đời anh ta.

********

Nhà họ Cố.

Sóng gió qua đi, Cố Nam Huyền quay về trường học, lời đồn đãi về cô đã tan hết thay vào đó là lời đồn đãi mới. Không, nói là lời đồn đãi cũng không chính xác. Trước đây Cố Nam Huyền bị Tống Võ chơi xỏ, cũng ồn ào như vậy. Bây giờ Tống Ngọc Mai và Tống Võ đã bị bắt, đã bị kết án, Cố Tứ Tường là con trai của Tống Ngọc Mai, lập tức trở thành cái đích cho người ta chỉ trích.

Cố Nam Sóc vừa nghe Cố Nam Huyền nói chuyện trong trường học, vừa uống sữa đậu nành.

Khi cái ly thấy đáy, hắn mới mở miệng: “Nói ra thì, việc này chúng ta còn phải cảm ơn Cố Kiều, mấy ngày trước anh bận quá, còn chưa kịp nói lời cảm ơn cô ta. Em tìm thời gian mời cô ta qua đây ăn bữa cơm đi.”

Cố Nam Huyền sửng sốt: “Anh Ba, không phải anh không thích cô ta sao?”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Có à?”

Cố Nam Huyền gật đầu.

“Rõ ràng như vậy?”

“Ừm…” Cố Nam Huyền suy tư nửa giây: “Cũng không tính là quá rõ, ít nhất người ngoài không nhìn ra được. Nhưng em là em gái anh, đương nhiên hiểu anh hơn người khác rồi.”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn em gái một cái, khẽ cười: “Anh có thích cô ta hay không, không quan trọng. Quan trọng là, đối phương đã nhắc nhở chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải bày tỏ gì đó.”

Cố Kiều dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận bọn họ, cô ta đã làm đến nước này rồi, dù thế nào cũng nên cho cô ta một cơ hội, nếu không sao có thể biết được rốt cuộc cô ta muốn làm gì?