Bọn họ càng cãi càng hăng, cuối cùng công an không nhìn được, đành phải ra mặt giải quyết.
“Đều đứng đây làm gì thế? Không biết nơi này là nơi nào à?”
Có vết xe đổ của Tống Võ và Tống Ngọc Mai, không ai dám tranh luận với công an, cả đáp lập tức rụt vòi lại, liên tục nhận sai.
Công an cũng không phải thật sự muốn làm gì bọn họ, chỉ dạy dỗ vài câu, rồi nói: “Ngày mai phạm nhân sẽ bị chuyển ra ngoài, hôm nay là ngày cuối cùng ngốc ở nơi này. Muốn vào thăm thì theo tôi, có điều, không được quá nhiều người vào thăm cùng một lúc.”
Nhà họ Tống còn tốt, chỉ có cha mẹ Tống tới, nhưng nhà họ Cố bên này, có thể nói là cả đại gia đình cùng nhau tới, quá đông người không biết sắp xếp thế nào.
Công an nhíu mày: “Mọi người từ từ, phạm nhân Tống Ngọc Mai yêu cầu gặp Cố Kiều đầu tiên.”
Cố Kiều sửng sốt, kinh ngạc qua đi lại cảm thấy cũng nằm trong tình lý, không bất ngờ lắm. Cô ta có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Tống Ngọc Mai.
Phòng tạm giam.
Trong căn phòng tối tăm chật hẹp đó, có một chiếc bàn không lớn. Cố Kiều ngồi một bên chờ đợi, sau đó Tống Ngọc Mai được công an dẫn tới, ngồi xuống một bên khác.
Trông thấy cô ta, Tống Ngọc Mai có chút kích động, muốn kéo tay Cố Kiều, lại bị Cố Kiều tránh thoát. Tống Ngọc Mai vồ hụt, lại muốn tiếp tục, nhưng có điều cố kỵ đành phải hậm hực thu tay về.
“Kiều Kiều! Cháu giúp bà nội được không? Bà nội không muốn ngồi tù. Nếu bà nội ngồi tù, thanh danh của cháu cũng không tốt, có phải hay không? Kiều Kiều, bà nội biết cháu là đứa cháu ngoan, nhất định cháu sẽ giúp bà nội, đúng không?”
Mặt Cố Kiều không biểu cảm, lắc đầu: “Bà nội, cháu chỉ là trẻ con, không phải công an, cũng không phải thẩm phán, không giúp được bà.”
“Sao lại không giúp được?” Tống Ngọc Mai cất cao giọng: “Cháu có vận may trên người, được trời cao chiếu cố! Cháu dùng vận may của mình giúp bà một chút!”
“Bà nội! Cháu là người bình thường, chỉ là may mắn hơn người khác một chút mà thôi. Nhưng cũng chri thi thoảng nhặt được chút đồ, thật sự không thể giúp được bà. Hơn nữa, phán quyết đã ra rồi, thời hạn thi hành án cũng đã xác định. Chắc hẳn công an cũng đã nói với bà, ngày mai bà sẽ bị chuyển tới trại giam, việc này không có đường cứu vãn…”
Thấy tia hy vọng cuối cùng cũng bị đánh nát, Tống Ngọc Mai bị đả kích trầm trọng, ánh sáng còn sót lại trong mắt cũng tắt hẳn. Một lát sau, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bà ta lại chộp lấy tay Cố Kiều. Lần này Cố Kiều không kịp đề phòng, không thể né tránh, bị bà ta nắm chặt trong tay.
“Kiều Kiều, vậy cháu hứa với bà nội! Hứa với bà sẽ giúp đỡ ba người chú của cháu, và mấy anh em họ, có được không?”
Cố Kiều nhìn bà ta, không nói gì.
Tống Ngọc Mai nhìn thấy thế, trong lòng hốt hoảng: “Chúng ta đều là người một nhà. Cháu là con gái, cha mẹ cháu chỉ sinh ba con nhóc, không sinh cho cháu anh em trai nào. Sau này cháu lớn lên gả chồng, không cần người nhà mẹ đẻ chống lưng sao? Bọn họ tốt cháu cũng tốt. Bây giờ cháu giúp bọn họ, sau này cháu gặp phải chuyện gì ở nhà chồng, bọn họ sẽ giúp cháu.”
Cố Kiều cúi đầu, phát ra một tiếng cười nhạo.
Giúp cô ta? Buồn cười!
“Kiều Kiều, cháu……”
Lần đầu tiên Tống Ngọc Mai nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Kiều, trong lòng vô cùng bất an, lại càng không yên tâm mấy đứa con trai, cháu trai: “Kiều Kiều, bà nội biết cháu có khả năng, học hành giỏi giang, vận may tốt, sau này chắc chắn có tiền đồ lớn. Cháu sống tốt, không thể trơ mắt nhìn chú ruột và anh em họ trong nhà sống khổ sở có phải không? Bà nội không xin cháu điều gì khác, chỉ cần cháu chia cho bọn họ một chút chút là được. Kiều Kiều, mấy năm qua, bà nội đối xử với cháu không tồi, coi như nể mặt bà nội, có được không?”
“Đối xử với tôi không tồi?” Cố Kiều ngẩng đầu nhìn bà ta: “Khi tôi vừa sinh ra, bà nói tôi là con gái, là hàng bồi tiền, là đồ vô dụng, muốn vứt bỏ. Nếu không phải bị thím Ái Hoa trong thôn nhìn thấy, làm ầm ỹ lên khiến cả thôn đều biết, bà bị phê bình, bà sẽ giữ lại tôi sao?”
“Khi tôi lên ba, bà bắt tôi phải làm việc giúp đỡ gia đình, bắt tôi nấu nước. Tôi còn nhỏ như vậy, sao có thể làm được việc này? Vì thế tay tôi đã bị bỏng, đến bây giờ vẫn lưu lại sẹo.”
“Khi tôi năm tuổi, bà bắt tôi phải trông hai đưa em họ Kim Bảo và Bạc Bảo nhà chú hai, bọn họ không nghe lời, một đứa chạy loạn khắp nơi, một đứa bò loạn khắp nơi. Tôi trông được đứa này, không trông được đứa kia, để Kim Bảo va vào bàn, cũng không bị thương, không sưng, không trầy da, nhưng cậu ta khóc quá ác, bà không nói hai lời đã vung gậy lên, đánh cả người tôi đều là vết thương.”
“Năm tôi bảy tuổi, vẫn là hai đứa bọn nó đã ném đá đập vỡ đầu tôi. Tôi giận không chịu nổi, mắng bọn họ hai câu, bọn họ lập tức tìm bà mách lẻo, sau đó bà đã ném tôi vào phòng chứa củi, nhốt tôi một ngày một đêm, không cho ăn cơm.”
Hết chuyện này tới chuyện khác, bây giờ nói đến phảng phất như mới hôm qua, vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt.
Cố Kiều kích động, nước mắt chảy xuống. Còn Tống Ngọc Mai, lòng cũng trầm xuống từng chút một. Nghe thêm một câu lòng bà ta lại chìm thêm một phần, mãi cho tới khi chạm vào đáy cốc. Bà ta nhìn về phía Cố Kiều, đôi môi run rẩy, muốn nói gì đó để cứu vãn, lại không thể nói nên lời.
Cố Kiều hít sâu một hơi, chỉ sau khi cô ta kích hoạt được hệ thống, có vận may trên người, cuộc sống mới dần dần tốt lên. Nếu không, không biết cuộc sống như vậy còn phải tiếp diễn đến ngày tháng năm nào. Bảo cô ta lấy ơn báo oán, chăm sóc gia đình Cố Nhị Tài sao? Nằm mơ!