Hôm sau.
Trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện sôi nổi, vui vẻ cụng ly, rượu quá ba tuần, người có bối phận cao trong gia tộc họ Cố mới mở miệng: “Nam Sóc, sau này cháu có dự tính gì chưa?”
Hai mắt Cố Nam Sóc hơi nheo lại, ánh mắt lướt qua người Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai: “Sao đột nhiên ông Ba lại hỏi vấn đề này?”
Ông Ba kia thở dài: “Bây giờ Nam Vọng đã đi rồi, Trường Phú cũng không còn nữa, Nam Huyền mới mười bảy tuổi vẫn chưa gả chồng, càng chưa nói tới ba đứa trẻ còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện kia. Trong nhà ngoài ngõ đều dựa vào một mình cháu, cháu vẫn còn trẻ, chưa trải nhiều sự đời, đừng thấy bây giờ đã lấy được tiền về rồi là coi như mọi chuyện êm đẹp, nuôi sống gia đình chăm lo cho đám trẻ, không phải chỉ dựa vào số tiền đó là mọi chuyện đều dễ dàng, trong lòng cháu nên có suy tính của mình.”
“Ý của ông Ba là?”
“Cháu gọi ông một tiếng ông Ba, vậy để ông dùng thân phận trưởng bối nói với cháu vài câu, cháu nghe nhé.”
Cố Nam Sóc xoay chuyển chén rượu trong tay, trên mặt mang vẻ tôn kính: “Mời ông nói!”
“Chung quy Nam Huyền vẫn là con gái, không bao lâu nữa sẽ gả ra ngoài. Ba đứa trẻ kia thì khác, Minh Huy lớn nhất đã mười một tuổi, Minh Cảnh nhỏ nhất mới bốn tuổi, nuôi dưỡng bọn trẻ không phải chuyện một hai năm. Bản thân cháu chẳng qua cũng mới hai mốt tuổi, còn có cuộc sống tốt đẹp của mình, cháu đã tường nghĩ tới nếu nuôi thêm ba đứa trẻ, cuộc sống sau này của cháu sẽ thế nào chưa? Cho dù cháu bằng lòng, cháu có nghĩ tới cảm giác của người nhà họ Hồ không?”
Cố Nam Sóc đã đính hôn, nhà gái là Hồ Dao Hoa con thứ hai của nhà họ Hồ trong thôn, vốn dĩ với điều kiện của nhà họ Cố, Cố Nam Sóc hoàn toàn có thể tìm đối tượng trên thành phố, nhưng Cố Nam Sóc vẫn chưa thông suốt trong chuyện tình cảm, chưa từng nghĩ tới tìm đối tượng.
Mấy năm gần đây sức khỏe của Cố Trường Phú dần dần suy giảm, bệnh cao huyết áp, bệnh tim, bệnh người già… Đủ các loại bênh, cha Hồ là thầy lang vườn trong thôn, y thuật không tệ lắm, rất nhiều lần Cố Trường Phú đầu váng mắt hoa, huyết áp tăng cao đều nhờ cha Hồ kịp thời cấp cứu mới qua khỏi.
Cố Trường Phú nhớ ân tình này, nên sinh ra ý định kết thân, sau khi nói với con trai, thấy con trai không phản đối, lập tức sắp xếp cho con trai con gái hai nhà thân cận, hai bên đi xem phim vài lần, hôn sự đã được định ra như vậy.
Ngày hôm qua tới nhà ga chặn người, nhà họ Hồ ra sức nhiều nhất, hôm nay uống rượu bọn họ cũng tới. Cha Hồ nghe thấy nhắc tới nhà mình, không thể ngồi yên được nữa, huống chi ông ấy cũng có ý định nói chuyện với Cố Nam Sóc về vấn đề này, chỉ là việc tang sự của nhà họ Cố chưa xong, việc khác đã tới, ông ấy vẫn chưa tìm được cơ hội.
Ông ấy buông đũa xuống, nói: “Nếu ông Ba của Nam Sóc đã mở miệng, vậy tôi cũng nói ra ý của nhà mình. Nam Sóc, chú nói với cháu vài câu thật lòng nhé, khi hai nhà đính hôn, tình hình không giống bây giờ, nhưng không phải nhà chú thấy bây giờ điều kiện nhà các cháu không so được với trước kia, nên chê nghèo yêu giàu. Trong lòng chú, dù gia thế tốt cũng không so được với tiền đồ của bản thân. Cháu là người có năng lực, là sinh viên đầu tiên của thôn chúng ta, là người có văn hóa, có công việc có thể diện, nhà họ Hồ chú không phải gia đình bắt bẻ gì, cho dù không có cha cháu với anh trai cháu, chỉ riêng điều kiện bản thân cháu thôi cũng không chê được điểm nào rồi. Nhưng mà…”
“Nói ra thì chuyện này trong lòng chú vẫn không thoải mái. Chú biết Nam Vọng đã mất, cháu chăm sóc ba đứa nhỏ là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng dựa vào đâu con gái chú vừa gả qua đã phải giống như mẹ kế? Từ xưa tới nay, mẹ kế khó làm, nhẹ không được, nặng cũng không xong. Gian khổ trong chuyện này cháu đã từng nghĩ tới hay chưa?”
Tuy rằng ba đứa trẻ không phải con ruột của Cố Nam Sóc, nhưng lại không khác gì con ruột, cho nên Hồ Dao Hoa gả vào là thím, thật ra không khác gì mẹ kế.
Cố Nam Sóc hơi sững sờ, lâm vào trầm tư.
Ông Ba kia nhìn thấy tình hình này, lại lần nữa mở miệng: “Nam Sóc, cháu nghe thấy chưa, đây chính là điểm khó xử. Chuyện này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đợi khi hai đứa kết hôn rồi, còn có đủ loại vấn đề, cháu nên suy nghĩ cẩn thận.”
Ông Ba đã nói xong phần mở đầu, ông Bảy thuận thế nói tiếp: “Thật ra ông có biện pháp giải quyết chuyện này, tiễn ba đứa trẻ đi chắc chắn cháu không đồng ý, con cháu nhà họ Cố chúng ta nào có đạo lý tặng cho người ngoài, nhưng chúng ta có thể đưa cho người trong họ nhà mình. Ông thấy nhà Trường Quý rất thích hợp, Trường Quý là chú của cháu, là ông trẻ của bọn nhỏ, bây giờ nhà bên đó là thân thiết với nhà cháu nhất, chỉ là không biết Trường Quý có đồng ý hay không?”