“Em…” Thôi Đình nổi giận, lại nhấn mạnh lần nữa: “Chính thấy đã thừa nhận, thư là do thầy vừa viết.”
“Vậy cô có biết vì sao tôi phải viết ra lá thư này trước mặt mọi người hay không? Nếu như tôi đã viết sẵn lá thư này, đợi tới bây giờ mới lấy ra, cô cảm thấy mọi người không tận mắt nhìn thấy cảnh tôi viết thư vừa rồi, bọn họ có tin những lý do tôi vừa nói ra hay không?”
Thôi Đình vô cùng khiếp sợ, còn chơi kiểu này nữa?
“Bọn họ sẽ!”
Cố Nam Sóc dùng giọng điệu khẳng định: “Giống như các cô dễ dàng tin tưởng Tống Võ, chỉ trích Nam Huyền. Bọn họ cũng sẽ tin tưởng những lời tôi nói là sự thật. Khi đó cô sẽ gặp phải chuyện gì? Cô sẽ trở thành Nam Huyền thứ hai. Cho nên tôi mới viết ra lá thư này trước mặt mọi người, không phải vì muốn nhằm vào cô, làm tổn thương cô, chỉ là muốn nói cho cô và mọi người biết mà thôi!”
Cố Nam Sóc nhìn về phía mọi người có mặt ở đây: “Chúng ta không thể nhìn sự việc một cách phiến diện, thật ra việc này rất đơn giản, rõ ràng là có thể so sánh chữ viết, rõ ràng là chỉ liếc mắt một cái là có thể phân biệt được thật giả, vì sao mọi người lại tin tưởng không hề nghi ngờ? Ngược lại còn tìm rất nhiều lý do cho cái mà mình gọi là chứng cứ? Mọi người có từng nghĩ tới, nếu hôm nay Nam Huyền thật sự nhảy xuống, nếu em ấy thật sự bỏ mạng vì chuyện này, mọi người đều sẽ trở thành hung thủ g.i.ế.c người hay không?”
Tội danh hung thủ g.i.ế.c người quá nghiêm trọng, tất nhiên sẽ có người không muốn nhận.
“Có phải mọi người định nói, cho dù Nam Huyền thật sự xảy ra chuyện, cũng là do Tống Võ gây nên, không liên quan gì tới mọi người hay không? Tống Võ đúng là đầu sỏ gây tội, nhưng mọi người không sai chút nào sao? Nếu mọi người không nghe lời nói từ một phía, nếu mọi người có năng lực phân rõ trắng đen, nếu mọi người không chỉ chỉ trỏ trỏ, dùng ngôn ngữ công kích Nam Huyền, em ấy sẽ đi tới bước này sao? Có đôi khi lời đồn đãi có lẽ còn đáng sợ hơn hành động thực chất.”
Cố Nam Sóc giơ lá thư trong tay lên: “Bây giờ chữ ký trên tờ giấy này là Thôi Đình, nhưng nó cũng có thể biến thành cô, hoặc cô, hoặc bất kỳ người nào trong số mọi người. Tống Võ chỉ dùng chút tài mọn nghĩ ra lý do sứt sẹo tràn đầy lỗ hổng, đã khiến mọi người bị nắm mũi dắt đi, cam nguyện làm d.a.o cho người khác dùng. Mọi người đã từng nghĩ tới, nếu anh ta thành công, người khác có thể noi theo hay không?”
“Trong số các em, có người đang bị người khác theo đuổi, mà người theo đuổi này các em lại không thích. Trong số các em, có người đã từng kết oán với người khác, hoặc là người thân trong nhà kết oán với người khác. Các em có từng nghĩ tới, nếu để những người theo đuổi, những người kết oán đó học theo Tống Võ, kết quả sẽ thế nào hay không?”
“Bọn họ chỉ cần viết một lá thư, chỉ một lá thư, ngay cả kiểu chữ cũng không cần bắt chước là có thể nói các em thành bạn gái bọn họ rồi, khiến các em mất hết danh dự, bị lời đồn đãi vây quanh. Chỉ một kế sách đơn giản đã có thể hủy hoại các em rồi. Các em không thấy đáng sợ sao?”
Có không ít người trong đám đông hít sâu một hơi. Đương nhiên không phải tất cả đều có người theo đuổi, không phải tất cả đều từng kết oán với người khác. Nhưng vẫn có không ít người rơi vào trường hợp này.
Bọn họ ngẫm nghĩ cẩn thận lời Cố Nam Sóc vừa nói, đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đầu, lan truyền khắp cơ thể, lạnh tới tận xương cốt.”
“Tôi… Tôi cảm thấy thầy Cố nói rất đúng.”
“Tôi là con gái, phải cố gắng rất nhiều mới có cơ hội đi học. Năm trước cha tôi đã định tìm người cho tôi xem mắt, còn tìm người từng kết hôn một lần. Người đàn ông kia lớn hơn tôi mười tuổi, còn thích đánh vợ. Chỉ vì anh ta chịu bỏ ra ba trăm đồng tiền lễ hỏi, cha tôi đã động lòng. Nếu không phải do anh trai tôi ngăn cản, tôi… Tôi không dám tưởng tượng. Nếu người đàn ông kia giống Tống Võ, cũng viết phong thư tới trường học tìm tôi, nói tôi với anh ta… Tôi… Tôi thà c.h.ế.t còn hơn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta.”
“Tôi cũng thế. Trong thôn chúng tôi có tên lưu manh, nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều trêu đùa một chút. Anh ta cũng từng tới nhà tôi nói muốn cưới tôi, bị cha mẹ tôi đánh đuổi ra ngoài. Nếu anh ta… Tôi còn biết đối mặt với người khác thế nào.”
“Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy trước đó chúng ta nói Cố Nam Huyền như vậy, hơi quá đáng.”
“Đúng vậy! Bây giờ ngẫm lại, thật ra Tống Võ cũng không có chứng cứ nào rõ ràng chứng minh quan hệ giữa anh ta và Cố Nam Huyền, đúng không? Thầy Cố nói không sai, nếu chỉ đơn giản như vậy đã thành công, sau này có phải rất nhiều người sẽ noi theo anh ta hay không? Dù sao cũng chỉ phải viết một lá thư, quá đơn giản!”
“Thôi! Tôi là nam sinh còn sợ đây này! Nếu có nữ sinh nào liều c.h.ế.t quấn lấy tôi không bỏ, viết một phong thư nói tôi bội tình bạc nghĩa. Cô ta chịu hi sinh danh dự của bản thân, chẳng phải tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao? Đến lúc đó có ai tin tôi bị vu hãm? Mọi người còn không ép tôi phải phụ trách?”
Câu này vừa nói ra, nam sinh vốn dĩ đang yên lặng đều sửng sốt, cũng bắt đầu ngẫm nghĩ.
Khóe miệng Cố Nam Sóc giật giật, chỗ đáng sợ của lời đồn là ở chỗ, người nghe chỉ muốn tin vào thứ mình muốn tin, luôn bỏ qua chứng cứ rõ ràng. Muốn giải quyết, ngoài làm sáng tỏ ra, quan trọng nhất phải khiến bọn họ đồng cảm như bản thân cũng rơi vào tình trạng đó.
Tuy rằng lần này Cố Nam Sóc không có cách nào khiến bọn họ đồng cảm như bản thân cũng rơi vào tình trạng đó, nhưng hắn đã nói nghiêm trọng hóa chuyện Tống Võ, biến nó thành âm mưu mỗi người đều có thể sẽ gặp phải. Chuyện liên quan tới bản thân, dù khả năng chỉ có một phần mười, cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi. Để phòng ngừa Tống Võ trở thành “Tấm gương” cho người khác noi theo, tất nhiên bọn họ sẽ cẩn thận từ lời nói tới hành động.
Làm xong bước này, hắn và Cố Nam Huyền xem như đã thành công quá nửa, còn dư lại một nửa.