Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 29: - Thiên thần bóng tối . . .





Editor : Chúc các bạn trung thu vui vẻ :3
Trăng tròn là lúc Quỷ hút máu mạnh mẽ nhất, các bạn đi chơi cẩn thận kẻo bị hút máu lúc nào không biết =))
P/S : đoạn bị lỗi code không ảnh hưởng gì tới chương này nhé :(
==========
Con người và quỷ hút máu hoàn toàn khác biệt. Không chỉ ở bất đồng chủng tộc, mà tâm sinh lý cũng rất khác, và cách nhìn về thế giới của hai loài càng khác nhau hơn. Con người sinh tồn trong môi trường 3D, nhưng mà đối với Quỷ hút máu chính là 4D. Loài người đã trải qua rất nhiều nghiên cứu để chứng minh đây là thế giới 3D, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều vấn đề không thể nào giải thích được.
Có một ví dụ điển hình để lý giải cái vấn đề khó giải thích này. Nói ví dụ nếu như ta chơi golf trên một đồi cỏ, cuối cùng trái banh sẽ lăn xuống lỗ. Nếu như một người chỉ nhìn được thế giới 2D, thì cơ bản hắn chỉ nhìn được một mặt phẳng, cho nên đối với hắn, thì trò Golf này đúng là bất khả thi! Nhưng đối với người bình thường nhìn nhận thế giới theo kiểu 3D, cho nên chúng ta mới biết rõ bóng golf không phải bỗng dưng biến mất, mà là rơi vào trong lỗ.
Orange và Y Nặc Mễ bây giờ đang ở trong khe nứt không gian, nói theo một cách khác đây là không gian bị chồng chéo trên không gian của con người, tuy vậy con người hoàn toàn không biết được sự tồn tại của nơi này. Cái bí cảnh này chính là món quà mà Hoàng đế tổ tiên ban tặng cho đứa con út hắn yêu quý nhất. Ở giữa không trung có một tên quỷ hút máu nửa sống nửa chết, chân tay rũ rượi đang đi. Nàng cứ thế mà chậm rãi di chuyển đến trước, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ở dưới bụng nàng có một con mèo nhỏ màu cam đang nhe răng trợn mắt.
Orange bị đè tới nỗi không còn nhìn ra, đang vác Y Nặc Mễ ở giữa không trung bay bay; tuy thở không ra hơi nhưng không quên mở miệng giáo huấn chủ nhân: "Y Nặc Mễ! Ngươi không nên tới chỗ này, đến rồi lại không chịu động đậy. Nơi này chính là nơi an nghỉ của các tổ tiên và cũng là nơi an nghỉ của các ma bộc vĩ đại, ngươi như thế này sẽ bị tổ tiên cười đó a, meow."
Chủ yếu là nó cũng sẽ bị các ma bộc tiền bối cười nhạo đó a, meow meow!
Y Nặc Mễ lười biếng ngẩn đầu nhìn nhìn xung quanh rồi lại gục đầu xuống giả chết: "Orange bay qua khu rừng trái đi, ngươi đi nhầm đường rồi. Người ta tâm tình đang không vui nha... Hơn nữa căn cứ theo chỉ thị của tổ tiên thì lúc này tại đây sẽ xuất hiện một cái bảo bối nên ta mới tới đây."
Đi nhầm đường? Sao không nói sớm! Chủ nhân coi nó là xe bus mèo sao, meow meow? Coi bộ là vì tâm trạng của chủ nhân không tốt, làm hại nó linh lực cũng giảm theo. Orange lấy đầu cọ cọ Y Nặc Mễ: "Tiểu Mễ, ngươi đói bụng hả ?" Tiếu Mễ không vui, nhất định là do đói bụng.
"NGAO... Có chút."
"Vậy tại sao ngươi không ăn hết đồ ăn của ngươi?"
Vừa nhắc tới Thấm Nhã, đôi mắt Y Nặc Mễ liền ảm đạm lại. Nàng cũng không biết vì sao mình lại không muốn ăn Thấm Nhã, cơ mà nàng đang giữ lời hứa, không được đụng đến máu của chị ấy khi chị ấy chưa cho phép hoặc là lợi dụng linh lực. Tuy nàng khó có thể kiềm nén được khát vọng đối với máu của Thấm Nhã, nhưng nàng cũng không muốn vì máu mà vi phạm lời hứa, Quỷ hút máu rất trọng lời hứa, mà nàng lại còn hơn thế nữa.
Có lẽ đây chính là yêu mà con người hay nói, người "đang yêu" luôn có những hành động ngốc nghếch, chỉ là không biết quỷ hút máu cũng sẽ sản sinh ra loại tình cảm này. Tổ tiên đại thần cũng chưa từng nhắc qua. Đáng tiếc người kia không có cảm giác giống như nàng, người kia không những không bị nàng thôi miên, mà còn có năng lực làm cho chính mình mê muội, nhưng lại không yêu nàng như nàng "yêu" người kia.
Y Nặc Mễ có thể cảm giác được, Thấm Nhã đang cố gắng tạo khoảng cách. Thấm Nhã từ đầu đã luôn tuân thủ đúng mực, dùng lí trí phân chia giới hạn chừng mực giữa một người và một quỷ hút máu, luôn dùng cái khoảng cách này để suy xét mọi việc, hơn nữa cũng dùng nó để nhắc nhở mình không nên có những hành động quá phận. Mà bây giờ, lại thêm một cái khoảng cách, đó chính là giới tính của hai người.
Thấm Nhã giờ đã bài xích sự có mặt của mình, vậy từ nay nàng sẽ không xuất hiện trước mặt người kia nữa. Dù sao đi nữa thì Huyết tộc cũng có cuộc sống vĩnh hằng, hơn nữa cũng chính là cô độc vĩnh hằng, nàng cũng đã cô độc suốt 300 năm...
"Ah ~ Meow! Nơi này có bảo bối!" Một luồng linh khí mãnh liệt tỏa ra làm người ta cảm giác dễ chịu, Orange đối với chuyện này là nhạy cảm nhất, kích động bay xuống, quăng Y Nặc Mễ xuống đất.
"E hèm, chính là vì vật này cho nên mới tới đây đấy." Y Nặc Mễ liếm liếm miệng đứng dậy. Tay đặt lên một thân cây, cái cây này chỉ cao nửa người, lá cây bảy màu, nhưng mà những cái lá này không thể rời khỏi thân cây, chỉ cần vừa hái xuống thì liền lập tức trở thành lá héo.
Tay Y Nặc Mễ vừa chạm vào, thì cái cây giống như sống lại, từ nơi chạm vào nhanh chóng đâm cành kết quả. Chỉ vài phút liền có một quả non được tạo thành, nói là trái cây, nhưng bề ngoài giống một viên dạ minh châu hơn, hơn nữa nó như "đang sống", bên trong trái lưu chuyển bảy màu, không ngừng biến sắc.
"Đây là cái gì?" Orange vươn móng chọt chọt vào quả trên cây. Đúng là lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo mà.
"Tổ tiên gọi nó là Ngọc cầu vòng, có linh lực rất lớn, ngàn năm mới có một quả, nếu ăn hết sẽ làm linh lực tăng lên rất nhiều. Nếu như đang lúc Huyết tộc tiến hành huyết mạch truyền thừa ăn được nó, có thể sinh ra được một người thừa kế vô cùng xuất sắc, ngươi nhìn ta là biết ~" Y Nặc Mễ nhe răng cười, vỗ vỗ cánh nhỏ, nàng coi vậy thôi nhưng chính là một huyết thống quý tộc vô cùng cao quý xuất sắc đó. Mỗ Quỷ hút máu liền kiêu ngạo.
"Meow meow? Dùng lúc sinh con sao?" Orange giống như cái trống lắc lắc đầu liên tục: "Không được a meow, ngươi không thể sinh con, sinh xong sẽ chết a meow."
Y Nặc Mễ ngẫm lại, "Cũng đúng NGAO, vậy cái này không dùng được, Orange chúng ta đi."
"Nhưng mà, Tiểu Mễ, cái này ---" Orange ngồi bẹp trên mặt đất, móng vuốt chọt chọt vào bảo bối, rồi lại chỉ chỉ vào Y Nặc Mễ, sao có thể nói đi là đi chứ. Ah meow, mặc kệ, tốt xấu gì cũng là bảo bối, trước đem cất! Orange một vuốt đem bảo bối nuốt vào bụng sau đó nhanh chóng đuôi theo Y Nặc Mễ.
"Tiểu Mễ, sao ngươi lại đi nhanh như vậy chứ, mỗi lần tới đây đều không dễ, ngươi rốt cuộc tới đây để làm gì!"
"Ta thích đến thì đến! Đồ ăn không đáng yêu!"
"Vậy tại sao ngươi lại vội trở về?"
"NGAO... Ngươi không hiểu à! Ta thích về thì về."
Orange một đường đuổi theo cho đến khi ra khỏi khe nứt không gian, vừa mới chạy tới bên người Y Nặc Mễ, đã bị Y Nặc Mễ xách lên, đem tới trước miệng liền nhe nanh gặm gặm vào người mèo cam nhỏ.
"Ah meow! Tiểu Mễ sao ngươi cắn ta!" Orange phản khán chống cự. Không sợ miệng dính đầy lông à.
"Ngao ngao ~ Orange, người ta ngứa răng ~" Tiểu quỷ hút máu nhe răng NGAO NGAO kêu gào.
=================
Có một câu chuyện thế này, một nhà khoa học chuẩn bị hành hình một tử tù, bịt kín mắt, sau đó vạch một đường ngay cổ tay của hắn rồi ngay bên cạnh chỗ tên tử tù ngồi mở một cái vòi sen để nước không ngừng nhỏ giọt xuống . Nhà khoa học nói với tên tử tù, ông đã cắt động mạch chủ của hắn, chiếu theo tốc độ máu chảy, thì một giờ sau hắn sẽ chết.
Một giờ sau, nhà khoa học vào kiểm tra, tên tử tù thật sự đã chết. Nhưng trên thực tế vết thương trên cổ tay hắn máu chảy ra không đủ để trí mạng. Mà là do tiếng nước nhỏ giọt không ngừng và lời cảnh báo máu sẽ chảy hết trong một tiếng đó mới chính là đòn tâm lý trí mạng.
Thấm Nhã biết tĩnh mạch của mình đã bị cắt vỡ, cũng biết hai tên Quỷ hút máu bên cạnh đã giống như không còn khống chế được nữa. Cái loại điên cuồng khát máu này cô đã thấy qua trên người Y Nặc Mễ... vừa nghĩ tới Y Nặc Mễ... nếu như tên nhóc con kia ngửi được nhiều vị máu như vậy, chỉ sợ là vui đến mức xỉu luôn a. Cô cũng không quên cái biểu lộ say mê vui sướng mà lần trước ngón tay của cô vô tình bị cắt trúng.
Cô còn nhớ rất rõ cái hành vi liếm mút mập mờ của Y Nặc Mễ, làm cho người ta thật muốn mê man... cũng giống với bây giờ...
Cái tên Quỷ hút máu kia bị hiểu lầm, hiện giờ chỉ sợ là đang hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Thấm Nhã tức giận nghĩ tới, nhắc tới chuyện kia cũng phải trách Y Nặc Mễ, cô bình yên sống gần 30 năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hiện tượng siêu nhiên kì lạ nào. Mà từ khi biết cái tên quỷ Y Nặc Mễ, thì cô thành cái gì? Suốt ngày bị những kẻ hút máu này lăm le bắt đi.
Máu chảy không ngừng làm cho cô có chút choáng váng, dứt khoát chuyên tâm nhắm mắtt lại thầm mắng tên quỷ hút máu chạy trốn không thấy bóng dáng kia. Bản thân cô chưa từng để ý qua, trong lòng mình lúc này đã tràn ngập hình ảnh Y Nặc Mễ.
"Ngươi không mở mắt sao? Ngươi không muốn nhìn thấy cái thế giới này lần cuối à?" Biểu lộ của áo đỏ đang rất hả hê.
Thấm Nhả mở mắt đối mắt với ả, trong mắt hoàn toàn không có chút tia sợ hãi hoặc tuyệt vọng, ngược lại lạnh lùng trấn định, giống như một nữ vương quân lâm thiên hạ, đứng trước vạn quân vẫn khí thế hùng hồn..
Ánh mắt của áo đen vẫn luôn chăm chú trên người Thấm Nhã, thấy được sự bình tĩnh của Thấm Nhã, hơn nữa chính là cái khí thế bất khuất kiêu ngạo, ả thầm tán thưởng. Ngược lại áo đỏ trừng mắt nhìn Thấm Nhã, quay đầu lạnh lùng trào phúng áo đen: "Ngươi xem ả kìa, nếu như năm đó ngươi được một nửa khí thế như ả, thì sao có được kết cục này?"
Áo đen không trả lời, nhưng thần sắc trái lại cảnh giác hơn ---
Cánh cửa gỗ to bự bị một sức mạnh to lớn đá văng đi như một tờ giấy. Dưới ánh trăng, bóng ảnh bị kéo dài và khí chất của Y Nặc Mễ làm cho nàng giống như một chiến thần khiến người khác sợ hãi.
"Các ngươi dám làm tổn thương chị ấy! Ta muốn các ngươi chết!" Y Nặc Mễ gầm lên.
Tiếng gầm này mang theo một cỗ hắc ám cực lớn, con người bình thường sẽ không cảm thấy, nhưng sẽ làm cho sức mạnh của Huyết tộc giảm xuống. Bị chấn động hai ả kia lui một bước lớn, Y Nặc Mễ nháy mắt biến đến bên người Thấm Nhã, đưa tay vuốt vào vết thương trên tay cô, máu liền ngưng lại.
"Tiểu Mễ..." Thấm Nhã nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy Y Nặc Mễ đến như trong giấc mơ, mơ hồ nỉ non trong ngực nàng.
Tiếng gầm từ trong cổ họng Y Nặc Mễ vang lên, giống như một con mãnh thú nổi giận.
Hai ả Huyết tộc kia tất nhiên là không cam lòng nhìn đồ vật trong tay mình bị cướp đi, thừa dịp Y Nặc Mễ không chú ý liền đánh một đạo cường quang bén nhọn.
Y Nặc Mễ bảo vệ thân thể Thấm Nhã, đưa lưng đỡ lấy đòn tấn công, sau đó gầm lên giận dữ. Ba cái bóng đen dây dưa một chỗ, trong căn phòng tối rộng lớn liên tục phát ra những tiếng gầm gừ, thật là làm cho người khác sợ hãi. Cho đến khi áo đen chịu một trọng kích của đối phương, cái cột lớn sau lưng bị hai ả bị đụng vào liền vỡ vụn. Ánh mắt của cả hai đều trở nên đỏ thẫm, Áo đen tàn ác nhe răng nanh: "Con mồi đã thuộc về chúng ta, ngươi không được phá luật."
Y Nặc Mễ liếm liếm miệng, biểu lộ vô cùng suất khí (soái - đẹp trai), vươn tay: "Ít nói nhảm, đưa vật kia cho ta!"
Ánh mắt nàng đặt trên cái bình chứa máu trên tay ả áo đỏ...