Huỳnh Nhã Nhã hỏi hắn với nụ cười nhàn nhạt treo trêи khóe môi, đôi mắt đen sáng lấp lánh, vẻ mặt tươi tắn một cách tự nhiên. So với bình thường để mặt mộc thì bây giờ cô có trang điểm một chút, trông nhẹ nhàng mà lại tinh tế hơn một chút.
Quý Lam hơi bất động nhìn cô, một lúc liền hé môi. "Đợi, đợi tôi một chút." Hắn vào phòng lấy điện thoại rồi nhanh chóng ra ngoài xỏ giày đi theo Huỳnh Nhã Nhã.
Bước ra ngoài, thời gian này là lúc nhiều người rủ nhau tụ tập đi chơi, trêи phố vô cùng náo nhiệt. Chung cư cô đang sống có giá bán một căn khá đắt, căn hộ của nguyên chủ là do ba cô ấy lúc còn sống đã mua cho cô.
Gia cảnh trước kia của nguyên chủ rất tốt, ba Huỳnh là giám đốc của một công ty vận chuyển, lương hàng tháng cũng bốn mươi - năm mươi triệu đồng. Chỉ là vào năm nguyên chủ vừa tốt nghiệp đại học thì ba Huỳnh bỗng dưng đột tử mà mất ngay tại văn phòng công ty.
Bảo hiểm hỗ trợ được một số tiền không nhỏ, mẹ Huỳnh sau khi lo tang cho ông ấy thì dùng tiền bảo hiểm mở một nhà hàng để kiếm sống, bây giờ nhà hàng của mẹ Huỳnh đã có chút tiếng tăm.
Chung cư này nằm sát bên cạnh phố đi bộ, đi một lúc là đến. Xung quanh đây cũng rất tốt, tiện nghi đầy đủ, ngay bên phải tòa chung cư là trung tâm thời trang, cạnh đó lại là siêu thị tiện lợi, phía bên phải lại là một quán cafe khá lớn. Đèn đường hình quả cầu, ánh đèn màu trắng trải dài trêи vỉa hè, phong cảnh quanh đây quả thật rất sầm uất và phồn hoa, người người đi đi lại lại.
Huỳnh Nhã Nhã đứng ngắm nghía một chút rồi quay sang Quý Lam: "Được rồi, tôi đi đây. Anh thì nhớ về trước 11 giờ tối, tôi mà đi ngủ rồi sẽ không mở cửa cho anh vào đâu."
Quý Lam hơi bất ngờ, không phải cô mời hắn đi chung à?
"Cô không đưa tôi đi cùng sao?"
"Tôi chỉ hỏi anh có muốn đi chơi đêm hay không thôi, đâu có hỏi anh có muốn đi chơi đêm cùng tôi hay không đâu." Huỳnh Nhã Nhã cười rất gợi đòn.
Vài tuần nữa là chính thức vào đông nên không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, chỉ là không lạnh bằng con tim của Quý Lam lúc này.
Uầy uầy bậy bạ! Tim cô mới lạnh! Cô thật không có lương tâm!
"Cô... cô! Tôi không cần biết! Tôi cứ đi theo cô đấy, tôi cũng chẳng biết đường." Hắn hơi nghẹn, sau đó lại thỏa hiệp, hất đầu tóc đen một chút làm lộ vẻ soái khí. Cô đừng có mà mơ cầm tiền của ông đây rồi vứt đại tôi đi ở cái chỗ nào.
"Ồ, tùy anh thôi." Huỳnh Nhã Nhã không để ý, tâm tình rất tốt, sải chân bắt đầu đi. Quý Lam ở đằng sau cũng đi theo.
Đầu tiên cô đến xem lễ hội cosplay một chút. Rất nhiều bạn trẻ ăn mặc hệt như trong phim hoạt hình, đầu đội tóc giả đủ các màu, nào là mặc váy lolita đến mặc mấy bộ trang phục thật nhiều chi tiết kì lạ. Các mini game lại rất nhiều.
Quý Lam đằng sau chỉ đảo mắt nhìn mỗi thứ một chút, còn Huỳnh Nhã Nhã lại rất hưng phấn, tích cực thử một chút mấy trò chơi ném vòng, bắn súng hay các mini game nhỏ. Quý Lam rất kì quái nhìn cô liên tục va bên đông, vồ bên tây.
Thật ra thì kiếp trước Huỳnh Nhã Nhã lúc còn trẻ không hề có cơ hội đi mấy chỗ như thế này. Sau khi nổi tiếng cô lại càng không thể đi.
Cô chơi thật sự rất vui, lúc này vừa vớt được quả bóng màu đỏ trong thùng lớn.
"Chúc mừng chị gái nha! Chị thật may mắn quá đi, trúng một suất chọn một cặp gấu bông bất kì luôn này!" Em gái chủ quầy mặc một bộ váy lolita viền ren siêu dễ thương có đeo tai mèo nói với Huỳnh Nhã Nhã.
"Ôi trời, thật sao? Thế thì thật may quá, một cặp luôn." Huỳnh Nhã Nhã cười rất tươi, cầm quả bóng đỏ liên tục xoa xoa. Cô lại quay sang nhìn Quý Lam mà cười nói: "Anh theo người ta chọn gấu đi, anh chọn con nào cũng được, cho anh một con. Của tôi thì nhớ lấy con nào mềm một chút." Rồi cô đưa quả bóng cho hắn.
"Ừm." Hắn cầm lấy quả bóng trong tay Huỳnh Nhã Nhã, ngón tay khẽ sượt qua lòng bàn tay mềm mại của cô làm hắn hơi khựng lại sau đó nhanh chóng ngoảnh mặt đi, dùng một cánh tay chắn ngang mặt, che lại vẻ mặt hắn lúc này.
Lát sau hắn ôm ra ngoài hai con gấu bông lớn giống hệt nhau màu trắng kem, lông gấu mềm cực kì. Huỳnh Nhã Nhã chỉ hơi nhướn lông mày lên tỏ vẻ vừa ý rồi thôi.
Hai người nhờ nhân viên đóng gói hai con gấu chuyển đến chỗ cô ở trước, sau đó rời đi khỏi khu lễ hội.
Vẫn là cô lại bắt đầu dẫn hắn đi xem live show ở quảng trường phố đi bộ.
Lúc đi trêи đường, hắn kéo góc áo Huỳnh Nhã Nhã, chỉ vào gian đồ nướng bên lề, lại hơi rụt rè hỏi cô: "Có thể không?"
"À, được. Anh mua đi, tôi sẽ đợi." Cô đưa tiền cho hắn, lúc cúi xuống lấy tiền trong túi xách, tóc dài mềm mại bay bay quét vào mu bàn tay của Quý Lam. Hắn không thể hiện ra cảm xúc gì, hơi siết tay lại, cầm lấy tiền nhanh chóng đi sang bên kia mua đồ ăn.
Lúc xem live show, khán giả bên dưới chen chúc rất chật chội. Huỳnh Nhã Nhã phải tựa vào cánh tay của Quý Lam để đứng cho vững vàng. Tiếng trống bass và giai điệu âm nhạc quanh quẩn quanh tai, âm thanh hò hét của các nữ sinh phấn khích phủ lấy quảng trường. Hắn khẽ mím môi nhìn người bên cạnh, chủ động đưa tay chắn sau lưng cô để cô không bị đẩy ngã ra sau, Quý Lam rũ mi xuống che đi cảm xúc trong mắt.
Liệu rằng, cô có phát hiện thấy không nhỉ?
_______
Hai người sau khi xem vài tiết mục, trêи đường về tấp vào vài hàng ăn nhỏ. Lúc về đến tòa chung cư đã gần mười giờ tối. Quý Lam nhận lấy hai kiện gấu bông lớn từ chỗ bảo vệ của chung cư, đi theo sau lưng Huỳnh Nhã Nhã vào thang máy.
Mỗi con gấu to bằng nữa người hắn, hai người hai gấu mang vào thang máy gây nên một sự chật chội kì quái.
Vào trong nhà, Huỳnh Nhã Nhã đi tẩy trang trước, thay đồ ngủ ấm áp xong mới ra ngoài. Quý Lam cũng vừa rửa mặt xong, đang ngồi trêи sofa lột bao kiếng giải thoát cho hai con gấu bông bự.
Hắn đã gỡ được một con gấu ra trước, cô đi đến kéo con gấu lên nhìn một lúc rồi ôm vào lòng thử cảm giác.
Hừm, rất mềm, ôm rất thích, sờ rất đã tay. Không uổng cô bỏ ra tận hai trăm nghìn mua bốn lượt vớt bóng. Hai con gấu này chắc chắn không rẻ, mỗi con bán bên ngoài chắc phải ba trăm đến năm trăm nghìn. Thế không phải bỏ bốn phần tiền gom về mười phần của sao?
Quý Lam nhìn cô dụi mặt vào gấu tích cực ma sát, thấy hơi buồn cười.
Huỳnh Nhã Nhã lúc này đặt con gấu cô vừa ôm lại trêи sofa, ra ngoài kiểm tra khóa an toàn của cửa nhà. Đây là thói quen trước kia của cô, làm một nghệ sĩ luôn phải chú ý khóa cửa nhà, tránh bị đột nhập.
Hắn cũng đặt con gấu vừa mở ra lên chỗ hắn vừa ngồi, đi rót nước uống.
Uống nước xong, chậm rãi đi đến sofa nhìn hai con gấu bông giống hệt đang đặt cạnh nhau, sau trong lòng hắn bỗng bốc lên một cảm giác kì lạ. Giống như có thứ gì đó, chậm rãi chen vào một chút trong cảm xúc.
Huỳnh Nhã Nhã trở vào, nhìn động tác đặt tay lên ngực của Quý Lam.
"Anh không bị khó chịu ở đâu chứ?"
Hắn bỏ tay xuống đưa mắt lên nhìn cô, lại cụp mắt xuống lắc lắc đầu.
Huỳnh Nhã Nhã thấy thế cũng hơi gật đầu, nhanh chóng vớ lấy một con gấu bông, đi vào phòng. Quý Lam nhìn thế, hơi khẽ kêu lên.
"Khoan đã..."
"Chuyện gì?" Huỳnh Nhã Nhã quay lại hỏi.
Lúc này Quý Lam muốn nói lại thôi, cuối cùng thỏa hiệp. "Không có gì, tôi chỉ kêu loạn thôi. Cô ngủ sớm đi."
"Ồ, vậy tôi ngủ trước, nhớ tắt đèn." Huỳnh Nhã Nhã ôm gấu vào phòng, đóng cửa.
Lúc này Quý Lam hơi liếc nhìn con gấu trêи sofa mím môi, đi đến cầm con gấu lên nhìn chằm chằm một lúc.
Không biết cô có phát hiện rằng cô đã cầm nhầm gấu không nhỉ? Con gấu mà hắn đang giữ mới là con mà lúc đầu Huỳnh Nhã Nhã ôm.
Quý Lam chỉ khẽ cười, tắt đèn trong phòng khách, tay ôm gấu mang vào phòng sập cửa khóa lại.
Hôm nay hắn phải ngủ thật sớm...
Gấu bông, thật mềm...