Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 7: Bắt Đầu Viết Kịch Bản.




_______

Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.

_______

"Tôi... có thể giúp cô về khoảng này đấy."

Huỳnh Nhã Nhã nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi kéo lên. "Ồ. Sao tôi phải cần anh giúp?"

"Nếu kịch bản cô viết ra có nội dung tốt thì tôi có thể liên hệ được cho cô một đạo diễn..." Hắn cụp mắt xuống, thấy có chút mất tự nhiên khi cô nhìn hắn như thế. "Còn về lí do thì không phải bây giờ tôi phải ở trong nhà cô sao? Xem như việc tôi giúp cô là thù lao nuôi ăn và tiền phòng cũng được." Dù sao hắn cũng không có nơi ở, 300 triệu kia thì thôi đi, xem như đưa cô giữ hộ để sau này hắn còn có cái để làm vốn đầu tư, nếu tiền ấy mà nằm trong tay hắn thì sớm muộn gì cũng bị tiêu sạch.

"Ấy, tôi quên mất bây giờ trong nhà mình còn chứa chấp một phú nhị đại có quan hệ rộng nha." Huỳnh Nhã Nhã nhướn mày vỗ tay nhẹ một cái. Kịch bản thì đơn giản rồi, cô tùy tiện nghĩ một chút cũng có thể làm thành một tập phim ngắn. Quan trọng nhất bây giờ là cô không có tên tuổi, khó mà kí được hợp đồng dù cho cốt truyện cô làm ra có hay thế nào.

Trước kia nguyên chủ tuy cũng là một biên kịch nhưng chưa từng có thành tích gì được ghi nhận, gọi là biên kịch nhưng ở công ty chỉ như một biên tập nhỏ, phụ trách tạo chút ý tưởng cho tổ biên tập truyền hình làm các chương trình truyền hình nhàm chán kia.

"Nếu anh đã ngỏ lời muốn giúp thì tôi cũng không ngại nhận. Chỉ là bây giờ anh chờ tôi vài ngày, tôi sẽ cố gắng viết ra một bộ kịch bản nhanh nhất có thể. Về sau trong nhà có cơm ăn hay không đành phải dựa vào sức lực của tôi và mấy mối quan hệ của anh rồi." Huỳnh Nhã Nhã tùy tiện đưa cho hắn một nụ cười nhẹ, sau đó găm mặt vào màn hình mở phần mềm Word, âm thanh lách tách liên tục của bàn phím bắt đầu vang lên.

Quý Lam liếc qua cô một chút, trong lòng lặng lẽ vỗ ngực xưng ta. Ông đây nói một tiếng, chẳng lẽ đám người kia có thể không nể mặt sao? Dù sao không nể mặt hắn cũng phải nể mặt Quý thị. Ai bảo hắn sinh ra đã có gia thế chứ?

Hai người họ cứ yên lặng ngồi đó, một người chốc chốc lại dừng bấm máy, nghĩ cái gì rồi lại đặt tay lên bàn phím gõ tách tách, một người thì ngồi chơi game trêи điện thoại, âm thanh kĩ năng nhân vật liên tục vang lên.

Thoáng cái đã đến trưa, Huỳnh Nhã Nhã để Quý Lam trộn mì, còn cô thì xuống lầu mua vài lon coca lên bỏ vào tủ lạnh.

Ăn xong, vẫn là Quý Lam rửa bát, còn cô thì trực tiếp mang máy tính vào phòng, khóa cửa. Quý Lam rửa bát xong, hắn cũng vào phòng của hắn, đóng cửa lại rồi móc điện thoại trong túi ra đi về ngồi bẹp lên giường. Bấm bấm vài cái rồi đặt điện thoại lên tai nghe âm thanh tít tít, tầm mười giây thì bên kia bắt máy.

"Nghe đây, cậu Quý mấy hôm nay bận gì mà không thấy rủ tớ đi bar đi pub gì cả vậy nhờ? Tính hoàn lương à?" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cười cười giễu cợt của một chàng trai.

"Tôi đi thành phố T. Cậu giúp tôi đến Quý gia chào hỏi A Lục, mang giúp tôi mấy món đồ cá nhân của tôi đến đây, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ." Quý Lam mệt mỏi ngã người nằm xuống giường, khép mắt lại.

"Đang yên đang lành cậu chạy khỏi thành phố P làm gì? Từ đây đến thành phố T không quá xa nhưng cũng mệt đấy. Cậu tính đi bao lâu để tớ dự tính mua thêm chút đồ luôn." Dư Cảnh bên này đeo tai nghe không dây, tay lật tài liệu, kí tên xuống rồi mỉm cười đưa cho trợ lý. Miệng trách móc nhưng vẫn hỏi thêm.

"Nghĩ tôi muốn sao? Cậu mang mấy món cần thiết sang đây, quần áo thì lấy mấy món thoải mái một chút là được, đồ tây và vest thì hai bộ đơn giản để phòng trường hợp thôi."

"Tính lánh nạn sao? Mang chừng ấy đồ cũng đâu ít gì." Dư Cảnh tựa lưng ra ghế, xoay một vòng: "Bên thành phố T cũng có chi nhánh nhà đất của ba tớ đấy. Có cần tớ kêu người giúp cậu chọn nhà luôn không?"

"Không cần đâu. Tôi đang... ở ghép." Quý Lam đưa tay che mắt đi, nhục nhã quá! Đường đường thiếu gia Quý thị còn mua không nổi phòng ở.

"Ồ?" Dư Cảnh nhướn mày bật cười. "Túng thiếu đến mức này rồi sao? Quý Lục bên kia không chịu nhượng bộ đến mức này luôn à?"

"Ừm. Giúp tôi trước chừng ấy thôi. À còn nữa, bên ấy cậu xem có tên đạo diễn nào dáng tin cậy thì để mắt giúp tôi một chút, cũng không cần có danh tiếng lớn lao gì, sau này tôi có chuyện cần dùng."

"Được rồi. Không biết cậu cần làm gì nhưng để tớ sắp xếp sau." Thư kí của Dư Cảnh đứng bên ngoài thông báo chuẩn bị họp, Dư Cảnh gật đầu với thư kí, nói với Quý Lam: "Chốc nữa tớ còn có cuộc họp, tạm biệt trước." Hắn gắt cuộc gọi.

Quý Lam gửi địa chỉ chung cư cho Dư Cảnh rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nằm nhìn chằm chằm trần nhà. Ngoài trời lại bắt đầu lấm tấm cơn mưa nhỏ cuối thu. Đột nhiên thấy có hơi lạnh, hắn cầm điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên, tiếng mưa vỗ vào cửa sổ làm mi mắt hắn bỗng nặng trĩu. Có lẽ trưa nay phải ngủ một lúc rồi.

*

Lúc ăn trưa xong, Huỳnh Nhã Nhã mang laptop vào phòng. Ngồi trêи bàn làm việc, trong đầu liên tiếp sáng tạo ra cốt truyện, ngón tay thon thả lướt thật nhanh trêи bàn phím.

Đầu tiên phải tạo dàn ý trước, căn cứ theo đó viết ra nội dung bộ phim. Nhờ có ký ức kiếp trước đã xem qua và tự mình diễn được rất nhiều tình tiết khó với những nội dung tốt, cộng thêm vốn từ phong phú của nguyên chủ, Huỳnh Nhã Nhã đã nghĩ ra được một mạch truyện mà cô thấy vô cùng vừa ý.

Từ lúc sáng đến hiện tại cũng viết xong mạch truyện cơ bản. Lúc này đã đến công đoạn đặt tên cho nhân vật. Huỳnh Nhã Nhã đau đầu hết sức, không hề dễ đặt như tên chó mèo, cũng không thể đặt nhảm nhí Nguyễn Văn Tả và Lê Thị Hữu được. Sẽ bị nước bọt dìm chết đó!

Nghĩ một chút, cô bắt đầu mang tên nam nữ phụ của mấy bộ phim kiếp trước cô diễn, đem đặt hết cho các nhân vật, đặc biệt còn lấy tên của mấy nhân vật phản diện kia gán lên cho nam nữ chính trong kịch bản của mình.

Xem một chút đã vừa ý, lúc này cô bắt đầu lao vào viết nội dung tình tiết của phim.

Hoàn cảnh thay đổi, không thể dùng mặt để kiếm cơm nữa cũng thật khó khăn. Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, sau đó ăn sung mặc sướиɠ, tận hưởng cuộc đời. Kiếp này cô nhất định sẽ không bị trói buộc vào bất kì thứ gì nữa!