Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 34: Thông tin




Cô thở dài, đặt quyển sách lên tủ đầu giường, với tay sang giật đèn ngủ, cầm điều khiển lên tắt đèn trong phòng. Toàn bộ hành động đều không có rời khỏi giường.

Quý Lam đột nhiên thấy xung quanh tối lại mới ngẩn đầu lên nhìn cô, còn chưa kịp nói gì đã bị Huỳnh Nhã Nhã kéo vai, ấn sang bên cạnh. Cô còn đắp chăn cho cả hai, nằm xuống, rồi vòng sang ôm hắn vào lòng.

Quý Lam ngu luôn.

Vốn chỉ muốn ôm ôm một chút, lại làm nũng một chút với cô mà thôi. Không ngờ cô vậy mà kéo hắn vào trong chăn, ôm ngủ luôn?!

Quý Lam im thin thít nằm trong lòng Huỳnh Nhã Nhã, trong khoang mũi đều là hương thơm thoang thoảng mùi bồ kết. Đây là mùi dầu gội của cô đang dùng.

Qua một lúc, hắn quay sang ngẩn đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cách mình không quá một bàn tay kia, mặt lại đỏ lên. Khe khẽ kêu một tiếng: "Nhã Nhã...?"

Cô mở mắt ra, nhìn xuống, giọng nói mang theo một chút dịu dàng mà ngay cả cô cũng không phát giác được: "Ừm, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?"

Hắn lắc đầu: "Không có." Rồi lại ngập ngừng: "Thật ra, tôi, tôi thích chị. Chúng ta, yêu, ừm... yêu nhau đi...?" Càng nói càng nhỏ tiếng lại, cúi đầu xuống trốn đi.

"Ha, đến giường của em anh cũng lên rồi, giờ mới biết tỏ tình." Sau đó lại nhẹ nhàng đáp: "Nếu không được thì bây giờ anh nghĩ anh vẫn còn có thể bình an nằm trên giường của em sao?"

Vuốt vuốt tóc của Quý Lam, cô phát hiện nó vừa mềm lại vừa mát, thích tay, lại vuốt thêm vài cái nữa.

"Đừng tưởng anh lấy ảnh của em làm ảnh nền điện thoại mà em không phát hiện. Mỗi lần có thông báo đến, màn hình của anh đều hiện lên."

Quý Lam mím môi, tự mắng mình ngu ngốc mười lần.

"Còn nữa, lúc nhìn thấy Triệu Dương lần đầu, anh tự xây một tầng phòng bị dày tám lớp ở chỗ em, còn bị Triệu Dương vạch trần. Anh còn nghĩ em không hiểu gì sao?"

Quý Lam xấu hổ rúc vào trong ngực Huỳnh Nhã Nhã, trốn đi, lại phát hiện chỗ này mềm mềm, càng ngượng hơn, nhắm tịt mắt lại.

Nương theo ánh đèn ngủ, Huỳnh Nhã Nhã nhìn thấy vành tai của Quý Lam đỏ lên.

Nhã: "..."

Chính mi tự chui vào, rồi bây giờ còn tự mình ngượng ngùng? Có tự thấy sai sai chỗ nào không?

Huỳnh Nhã Nhã ém ém góc chăn, hôn lên trán Quý Lam: "Thôi vậy, không chọc anh nữa. Ngủ ngon."

Được hôn, môi hắn cong lên, cười cười đáp lại cô: "Ừm, ngủ ngon." Sau đó hắn lại nhớ đến việc mình phải ôm gấu bông để ngủ, thế là rối rắm mấy giây, rồi hạ quyết tâm, vòng tay qua eo Huỳnh Nhã Nhã, kéo lại gần mình hơn, ôm chắc, tựa đầu vào lòng cô rồi an tâm nhắm mắt ngủ.

***

Buổi sáng hôm sau, khi Quý Lam chậm rãi mở mắt ra, thứ hắn thấy đầu tiên là hình ảnh Huỳnh Nhã Nhã đang mỉm cười nhìn hắn, giọng cô dịu dàng hỏi: "Dậy rồi à?"

Quý Lam ngơ ngác hai giây, úp mặt vào gối, kéo chăn lên che mặt lại, hai vành tai lại lần nữa hồng lên. Một lát sau mới lú đầu ra, bị ngạt đến cả khuôn mặt đều đỏ, ngoan ngoãn nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Cái hành động đáng yêu gì đây?!

Huỳnh Nhã Nhã mím môi bật cười một tiếng. Đột nhiên đè sang, hôn bẹp mấy cái lên hai bên má và lên môi hắn.

Quý Lam đơ ra mấy giây, nhăn mặt cúi đầu xuống: "Chị lại cưỡng hôn tôi."

Huỳnh Nhã Nhã: "Ừ, em cưỡng hôn anh đấy. Làm sao? Mấy lần này anh cũng đâu có tránh, phải không?"

Quý Lam: "..."

Thật ra là thích muốn chết, tránh cái gì chứ, ai tránh thì là đồ ngốc.

Hắn nằm lì trên giường cô một lát, không muốn ngồi dậy. Xung quanh đều là mùi hương của cô. Nhưng sau một lúc đấu tranh tư tưởng, vẫn cố gắng ngồi lên: "Ừm... Để tôi đi làm bữa sáng."

Huỳnh Nhã Nhã chống một tay lên trán, cười gật đầu: "Ừm, mau đi đi. Ra ngoài cho em thay đồ."

Quý Lam đang xuống giường, nghe cô nói muốn thay đồ thì vấp chân một cái, suýt ngã lăn ra. Vành tai đỏ đỏ, mở cửa phòng cô rồi tẩu thoát.

Huỳnh Nhã Nhã cười cười nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, cũng chậm rãi xuống giường. Đến tủ đồ lấy một bộ quần đùi áo phông mặc ở nhà, đi vào phòng tắm.

Sau khi vệ sinh cá nhân và tắm sơ qua một lần, cả người đều thoải mái, cô ra ngoài, đi thẳng đến phòng bếp.

Thấy Quý Lam đang vớt mì Ý ra cho ráo, cô đi đến bên cạnh, khoanh tay lại cười cười nhìn hắn.

Quý Lam liếc mắt sang nhìn cô một cái, mím môi tiếp tục vớt mì, hỏi cô: "Đang nhìn cái gì?"

"Nhìn anh."

Lam da mặt mỏng: "... Ừm."

Vì khả năng nấu nướng có hạn, Quý Lam chỉ đành làm một bữa sáng đơn giản. Hắn luộc mì ý và bắp cải trắng cắt sợi, rồi xào cà chua với trứng làm xốt, nêm gia vị đầy đủ. Nếm một chút, thấy đã ổn, hắn đổ vào mì rồi trộn lên, chia làm hai phần.

Cầm hai bát mì Ý ra bàn ăn, hắn nói với cô: "Chị ăn thử xem có được không?"

Huỳnh Nhã Nhã kéo ghế ra ngồi xuống, gắp một đũa mì lên ăn vào, khen: "Ừm, vậy mà ngon đấy chứ. Có tiến bộ nha!" Cô trao tặng một ngón tay cái.

Được người yêu khen nấu ăn ngon, mãnh nam ngại ngùng liếm môi, cũng bắt đầu tự ăn phần của mình.

Ăn xong, Huỳnh Nhã Nhã định đi rửa bát, bị Quý Lam chặn lại, nói: "Để tôi rửa cho. Chị cứ ra ngoài ngồi đi."

Cô gật đầu, xoay người đi ra, nhưng đi được vài bước thì quay lại, kéo tay hắn:

"Bạn trai nhỏ, hôn một cái đi."

Quý Lam im lặng, nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi hắn cúi đầu xuống, khẽ in môi mình lên môi cô, qua hai giây thì rời khỏi. Híp mắt nghĩ nghĩ cái gì đó, lại lần nữa cúi xuống, hôn thêm một lần, còn liếm một cái.

Cô nhướng mày lên nhìn vào mắt Quý Lam.

Còn biết liếm nha.

Rời khỏi môi cô, Quý Lam trốn đến kệ rửa bát, mặt đỏ đỏ, vừa rửa bát vừa ngốc ngốc cười cười.

Trong đầu liên tục lặp lại câu nói của cô: [Bạn trai nhỏ, hôn một cái đi.]

Bạn trai nhỏ.

Bạn trai nhỏ...

Bạn trai.....

Là bạn trai của cô đó! Giờ thì khi ra ngoài, hắn có thể công khai nắm tay cô, có thể nói cho người khác biết cô là bạn gái hắn, có thể ôm, hôn, ngủ cùng, sau ngủ cùng thì......

Quý Lam tự nhéo một cái lên tay, phỉ nhổ đầu óc chính mình đột nhiên suy nghĩ bậy bạ, muốn đâm đầu vào gối đi chết luôn.

*

Bên này, Huỳnh Nhã Nhã đang nhắn tin với Gia Ngộ.

Bông cải xanh: [Chị vẫn chưa xóa tài khoản Facebook của em phải không?]

Nhã: [Vẫn chưa, chỉ khóa lại thôi. Mật khẩu và phương thức đăng nhập cũng không đổi. À, những tài khoản mạng xã hội của em, ngoại trừ Zalo và email ra thì tôi chưa động đến hay xem qua cái nào cả. Đều tạo mới.]

Bông cải xanh: [Vâng. Dù sao cũng không sao cả, em không có nhiều bạn bè, cũng không có bí mật nào phải giấu.]

Nhã: [Quên mất, họ tên, địa chỉ email và cả sinh nhật của chúng ta đều y hệt nhau.]

Bông cải xanh: [Thật sao? Diệp Gia Ngộ cũng cùng ngày sinh nhật với em.]

Huỳnh Nhã Nhã đọc tin nhắn kia, im lặng. Cả ba người bọn họ đều có cùng một ngày sinh nhật, cô xuyên vào "Huỳnh Nhã Nhã", "Huỳnh Nhã Nhã" lại xuyên vào Diệp Gia Ngộ. Vậy Diệp Gia Ngộ thật sự đâu? Đã chết, hay xuyên vào xác của cô ở thế giới song song?

Nhớ lại cảnh bản thân lái xe đâm xuống cầu, dưới cầu là một con sông vừa lớn vừa sâu. Khả năng lớn là cả xác của cô lẫn xe đều chìm nghỉm rồi. Vậy nên có lẽ Diệp Gia Ngộ thật không thể trọng sinh vào xác của cô được.

Huỳnh Nhã Nhã lại nhắn cho Gia Ngộ.

Nhã: [Khi tôi vừa nhập vào em, đã được thừa hưởng toàn bộ kí ức của em. Diệp Gia Ngộ làm việc quá sức mà chết, vì ai vậy? Em có thừa hưởng kí ức của cô ấy không?]

Bông cải xanh: [Kí ức của cô ấy em có thừa hưởng. Còn có, cô ấy chết là do bị đói suốt hai ngày và lại còn liên tục bị Diệp Gia Linh sai vặt.]

Bông cải xanh: [Lúc lần đầu em vừa xuyên vào, sau khi tiếp nhận xong kí ức thì đã bị ngất đi. Tỉnh lại một lần nữa thì đang nằm trong bệnh viện truyền nước biển. Lần thứ hai xuyên vào cũng tỉnh được gần năm phút, rồi cũng ngất đi giống như lần đầu.]

Nhã: [Vì sao Diệp Gia Linh không thuê người khác làm trợ lí mà phải để em gái mình làm rồi đày đọa cô ấy?]

Bông cải xanh: [Diệp gia cũng không phải doanh nghiệp nhỏ, không phải không thuê nổi trợ lí. Thật ra Diệp Gia Ngộ là ngoài ý muốn của ba Diệp, cả nhà Diệp gia đều không thích cô ấy, 12 tuổi mới được đưa về Diệp gia.]

Bông cải xanh: [Ba Diệp cũng còn chút tình nghĩa, sau khi cô ấy 18 tuổi, mỗi tháng vẫn bí mật gửi vào tài khoản của Diệp Gia Ngộ hai mươi triệu. Diệp Gia Ngộ vốn không tiêu nhiều, lại không có học đại học, hôm trước em vừa kiểm tra, hiện tại trong tài khoản còn tổng cộng một tỷ sáu mươi mấy triệu đồng.]

Huỳnh Nhã Nhã nhíu mày.

Nhã: [Kiếp trước, trước khi chết, là ai đẩy em xuống lầu em có kịp thấy không?]

Bên kia lẳng lặng vài phút, mới gửi qua một tin nhắn:

Bông cải xanh: [Là Diệp Gia Linh. Cô ta dùng ma túy, bị sốc thuốc, trong lúc điên lên đã đẩy em xuống.]

_______